Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1261 :

Ngày đăng: 22:01 28/04/20


Tiếng còi cảnh sát chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh của con ngõ nhỏ rách nát.



Những người còn “đang say ngủ” không hề bị đánh thức bởi tiếng kêu cứu ban2đầu giờ đây cũng lần lượt thò đầu ra ngoài, tò mò ngó nhìn.



Bỗng chốc, con ngõ nhỏ đen kịt chật chội bỗng sáng trưng ánh đèn.



Tống Tử Văn và Nhiễm Dao đã rời5đi từ sớm, để Thái Dũng ở lại xử lý các công việc sau đó.



Tiếng mắng chửi khó nghe của gã đàn ông trung niên vang lên bỗng nhiên im bặt sau khi nghe6thấy tiếng còi xe cảnh sát, “Các người không được bắt tôi... đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp mà...”



“Trương Cương Toàn, ông bị tình nghi quấy rối tình dục, không loại trừ5khả năng cường gian bất thành, có gì thì đến sở cảnh sát nói chuyện đi!”



Vẫn là căn chung cư hai người từng sống chung trước kia. Tống Tử Văn bế Nhiễm Dao đặt3lên sofa, kéo gối đặt xuống đầu cô. “Em có khát không?” Nhiễm Dao không đáp lại, cứ ngây người nhìn trần nhà, giống như kẻ mất hồn. Tống Tử Văn khẽ thở dài, quay người đi vào nhà bếp, rất nhanh sau đó đã bưng một cốc nước ấm ra.



“Ngoan, uống một ngụm nào...” Đỡ Nhiễm Dao ngồi dậy, đưa chiếc cốc thủy tinh đến bên miệng cô, hơi nghiêng miệng cốc. Uống hết một cốc, anh hỏi: “Em muốn uống nữa không?” Cô gái khẽ lắc đầu, nằm xuống, giọt nước mắt long lanh từ khóe mắt chảy ra, chuẩn bị trôi vào trong mái tóc, nhưng giữa chừng đã bị người đàn ông dùng ngón tay cắt ngang, rồi nhẹ nhàng lau đi. “Anh biết, em thấy ấm ức...” “Anh không biết.” Nhiễm Dao bỗng lên tiếng, giọng nói hơi khàn, “Chuyện tương tự như vậy anh cũng từng làm rồi.”



Ánh mắt Tổng Tử Văn đau đớn, “Anh xin lỗi.”



Nhiễm Dao lật người, nằm quay lưng lại với anh, từ từ nhắm mắt lại.



“Anh bế em vào phòng ngủ.” Nói xong, đợi ba giây, rồi mới thăm dò đưa tay ra chạm vào nhiễm Dao.



Cũng có lẽ là do cô mệt thật rồi, không còn lòng nào giãy giụa thêm nữa. Cô không phản kháng, tư thế cuộn mình lại giống như con mèo con mềm mại. Tống Tử Văn bế cô vào phòng ngủ, đặt lên trên giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh, rất nhanh sau đó đã truyền đến tiếng nước chảy lách tách. “Lau mặt đã rồi ngủ.” Anh cầm chiếc khăn bông ấm áp, ngồi bên giường, một tay đỡ Nhiễm Dao, tay kia lau mặt cho cô. Chiếc khăn bông đã được hấp qua nước nóng, vẫn còn đang bốc hơi ấm, chạm vào da mặt, khiến từng lỗ chân lông trên mặt đều cảm thấy thoải mái theo. Nhiễm Dao nhắm chặt mắt lại, không chấp nhận, nhưng cũng chưa từng từ chối.



Chỉ yên tĩnh. Tống Tử Văn thở dài, nhưng Nhiễm Dao yên lặng không náo loạn cũng không ầm ĩ như vậy càng khiến anh đau lòng hơn.



Rửa mặt xong, lại đích thân múc nước rửa chân cho cô.



Người đàn ông mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ngủ màu hồng đặt xuống bên gối, “Là đồ ngủ trước đây của em, em thay rồi đi ngủ sẽ dễ chịu hơn đấy.”


“Sở Bội, chị cả của Sở Kiều.”



Trong quán cà phê ở Tam Hoàn, không phồn hoa bằng khu vực trung tâm, nhưng bù lại rất yên tĩnh, vô cùng bí mật. Khi Nhiễm Dao đi taxi đến đây, đã là gần trưa.



Cái nắng gắt chiếu rọi xuống mặt đất, thời tiết nóng hừng hực khó chịu.



Cô cầm chiếc gương nhỏ, xác định chắc chắn đôi mắt sưng đỏ của mình sau khi trang điểm che đi thì không còn nhìn thấy rõ được dấu vết từng khóc sưng mắt lên nữa. Nhiễm Dao hít sâu một hơi, rồi mới đẩy cửa bước vào bên trong.



Tiếng chuông gió kêu đính đang.



Tiếng nhạc nhẹ du dương lẳng lặng bay bổng.



Cô chưa từng gặp Sở Bội, nhưng cũng có thể nhận ra được ngay từ cái nhìn đầu tiên, thực sự là đôi mắt đó quá giống với Sở Kiêu. “Chào chị.” Cô đi đến, khẽ lên tiếng.



“Cô là cô Nhiễm?” Người phụ nữ nhướng mày, động tác này khiến chị ta bỗng trở nên hiên ngang và lạnh lùng một cách thuần thục đến khó tả.



u phục màu đen, quy củ đúng mực, khiến người ta không nhận thấy có sự sai lầm nào. Trước đây từng nghe Sở Kiêu kể lại rằng, chị Cả của anh ta cũng là người trong nhà nước, năng lực công tác xuất sắc, nếu đặt trong thương giới thì hoàn toàn xứng đáng là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang tháo vát, đặt trong chính giới, đương nhiên cũng không thể coi thường. Nay được gặp rồi, đúng là phải cảm thán một câu: danh bất hư truyền.



“Đúng vậy.” Nhiễm Dao gật đầu.



Sở Bội càng cười tươi hơn, “Mời ngồi. Cô có muốn uống gì không?”



“Nước chanh là được.”



Nhân viên phục vụ thu menu lại, nói một câu “Xin chờ một lát”, rồi quay người đi. “Chị tìm tôi có chuyện gì không?” Nhiễm Dao thẳng thắn. Cô mệt rồi, không muốn thăm dò qua lại thêm nữa.



Sở dĩ cô đồng ý gặp mặt, chẳng qua cũng là vì phép lịch sự cơ bản nhất mà thôi. Sở Bội thấy biểu hiện của cô thì có chút bất ngờ, thẳng thắn không vòng vèo, không hề xấu hổ, cũng không lươn lẹo, càng không có ý nịnh nọt quá đáng.



Dù sao đi nữa, thân phận bây giờ của chị ta cũng là phụ huynh nhà trai, đáng lẽ ra phải biểu hiện cẩn thận tỉ mỉ nơm nớp lo sợ mới đúng chứ? Sở Bội thấy nghi ngờ. Xem thêm...Xem thêm...