Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1272 :

Ngày đăng: 22:02 28/04/20


“Đón đi rồi ư?” Nhiễm Dao nhất thời kinh ngạc.



“Đúng thế, là một nhóm quân nhân mặc đồ rằn ri, vừa cao vừa đẹp trai.”



“Cảnh sát ư?”



“Không không không... Lúc họ xử lý thủ tục chuyển viên còn đưa thẻ sĩ quan ra2mà, sao có thể là cảnh sát được? Hơn nữa, chỗ này của chúng tôi là bệnh viện quân y số ba, dù gì cũng có dính dáng tới chữ quân, sao có thể nhận nhẩm được chứ.”



Sự nghi ngờ trong lòng Nhiễm5Dao càng sâu hơn.



“Cô à, cô còn việc gì không? Tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh rồi.”Y tá cười xin lỗi.



“Không... có gì, cảm ơn.”



“Không cần khách sáo.” Nhiễm Dao đặt cặp lồng giữ ấm lên ghế, lấy điện thoại ra, nhắn6tin cho Nghiêm Phóng. Không thể gửi đi.



Lại gọi, tắt máy.



Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, lòng bàn tay Nhiễm Dao đổ đầy mồ hôi. Đúng lúc này, một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên vai cô từ phía sau, cách5lớp áo mỏng, cô cảm nhận được sự ấm áp và ôn hòa vô tận.



Quay đầu lại nhìn theo bản năng, gương mặt nho nhã, đẹp trai của Tống Tử Văn xuất hiện trong tầm mắt. “Đừng lo, Nghiêm Phóng không sao đâu.”



“Rốt3cuộc có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi y tá nói là có một đám người mặc áo lính tới...”



“Vào rồi hãy nói.” Tống Tử Văn kéo tay cô đi vào trong phòng bệnh, không quên đóng cửa lại. Nhiễm Dao thấy một loạt động tác của anh thì trong lòng càng thêm thắt chặt.



Tống Tử Văn thở dài, kéo cô ngồi xuống mép giường, sau đó những lời mà anh nói ra vô cùng kinh người, không khỏi làm cho hai tại Nhiễm Dao ù đi.



Anh nói...



“Nghiêm Phóng vốn dĩ là người của quân đội. Tới từ đâu thì phải về lại nơi đó.” “...” Cô kinh ngạc đến không thể nói thành lời. Tống Tử Văn buồn cười khi thấy miệng cô khẽ nhếch lên, mắt hạnh trợn to, không nhịn được đưa tay gãi gãi cái cằm nhỏ của Nhiễm Dao, có điểm giống như... gãi một bé mèo.




“Ồ, nhớ tiểu thanh mai kia của cậu đấy à?” Thời Cảnh cười lạnh, “Nhìn vẻ mặt của cậu đi, con mẹ nó thật làm mất mặt đàn ông quá... hèn!”



“... Anh không nói gì cũng không có ai bảo anh cầm đầu.”



“Hai đấm.”



“Fuck! Thế mà cũng tính?” Nghiêm Phóng nhíu mày.



“Ba đấm.”



“Ông fuck, đcm, nói lý một tí đi được không hả?”



“Bốn đấm, nắm đấm.” Thời Cảnh vui vẻ thoải mái.



Nghiêm Phóng như phát điên, “Tôi mới nói một câu, sao anh lại tính là hai hả? Rốt cuộc anh có biết đếm không?”



“Fuck, đcm là hai từ bậy rồi.” “...” Mę kiếp! “Sao không mắng nữa hả? Tiếp tục đi chứ.” Thời Cảnh làm ra tư thế mời. “Vừa rồi anh cũng nói bậy mà? Lặp lại câu của tôi đó.”



“Không tính.”



“Tại sao?” Nghiêm Phóng không phục. “Chỉ bằng việc tôi là cấp trên của cậu thì cậu đáng bị ông đây đè rồi, sao hả?”



Đè?



A Dũng và A Xuyên lén đưa mắt nhìn nhau, cười trộm.



Nghiêm Phóng chửi ầm lên trong lòng: Đây có thể là tên ác ôn mà ông trời chuyên môn phái tới để chèn ép hắn rồi.



Chiếc xe jeep chạy thẳng về khu ngoại thành. Đối với Nghiêm Phóng mà nói, tương lai mới sẽ lại bắt đầu.