Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 128 : Lão lục thích một cô nàng kỳ quặc

Ngày đăng: 21:33 28/04/20


Loảng xoảng---



Hai người đồng thời quay đầu nhìn.



“Hi Hi?”



“Nhóc con?”



“À thì... Em hơi khát nước, ra rót một cốc.”



Lục Chinh đi qua, cầm lấy tay cô, nhíu mày: “Sao lại lạnh thế này?”



“Nửa đêm gió lớn, vừa rồi còn mở cửa sổ nữa...”



Lục Chinh nhìn cửa phòng ngủ khép chặt, xoay người đi vào trong bếp, “Để anh đun nước ấm cho em.”



Đàm Hi ngồi xuống sô pha, trước mắt xuất hiện một bàn tay quơ quơ.



Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm, gương mặt bướng bỉnh, đẹp trai của Thời Cảnh xuất hiện trước mắt.



“Nhóc con, ngẩn người gì thế hả?”



“...”



“Cô nhìn tôi như thế làm gì chứ?” Thời Cảnh rùng mình, “Tuyệt đối đừng nói với tôi bất kỳ lời không an phận nào nhé, cho dù có thì cũng nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi, vợ bạn không thể động, huống hồ lão Lục còn là anh em tốt của tôi!”



“Lúc trước còn luôn hỏi tôi suy nghĩ xấu xa gì về anh, đảo mắt một cái đã cảnh cáo tôi rồi à? Kẹo Thập Cẩm, tốc độ trở mặt của anh còn nhanh hơn lật sách đấy, có phải tôi nên tặng quà gì cho anh không hả?”



Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, “Thôi... thôi bỏ đi...”



“Ấm, uống xong đi ngủ.” Giữa hai người có một bàn tay thò vào, một cốc thủy tinh bốc đầy hơi ấm chìa ra trước mặt cô.



Đàm Hi ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là gương mặt lạnh lùng kia nhưng ánh mắt không hờ hững nữa, giơ tay nhận lấy, ngửa đầu, ngoan ngoãn uống hết.



“Xong.” Cái cốc trống không chìa ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Thời Cảnh, Lục Chinh giơ tay cầm lấy rồi đặt xuống bàn trà.



“Đi ngủ sớm đi.”



“Anh thì sao?” Quay đầu nhìn anh, “Chúng ta ngủ cùng nhau.”



Da đầu Thời Cảnh tê dại, toàn thân nổi đầy da gà.



“... Em vào trước đi, anh còn bận một chút.”



“Oh.” Cô thu lại ánh mắt, ý cười chưa tan, xoay người quay về phòng.



Trong mắt người nào đó lộ ra vẻ nghi hoặc, nhóc con này biết nghe lời từ lúc nào thế?



“Này này này! Cậu nhìn bằng cái ánh mắt gì thế hả, diễn phim tình cảm đấy à? Nơi này còn có chó độc thân, chú ý ảnh hưởng!”



Lục Chinh thu lại ánh mắt, lạnh lùng lườm anh ta.



Quả thực, ánh mắt chẳng khác nào nhìn một chú chó khiến cho sắc mặt Thời Cảnh lập tức đen sì.



“Lão Lục, cậu đối xử với anh em của cậu thế đấy à? Cả ngày tôi phải uống nước lạnh, sao chẳng bao giờ thấy cậu rót cho tôi một cốc nước ấm chứ?”



“Da dày thịt béo, không chết là được rồi.”



Thời Cảnh như phải chịu nỗi uất ức to lớn, gào lên: “Lão Lục, cậu chẳng phúc hậu chút nào!”



“Phóng khoáng chút đi!”



“Còn dám nói tôi? Cậu thì khác gì, chỉ biết thương bạn gái thôi...”



“Thì sao hả?”



“Cậu không thương tôi tí nào à? Tình cảm anh em vứt đi đâu rồi?”



“Tôi thấy cậu còn sống tốt hơn bất kỳ ai đấy.”



“Miễn cưỡng cười vui, ra vẻ ung dung thôi, có hiểu không hả?”



Lục Chinh không cho ý kiến.



“Này, nói thật đi lão Lục, cậu câu được cô nhóc nũng nịu kia ở đâu ra thế? Tiết lộ cho anh em tí đi, biết đâu tôi cũng lừa được một cô?”


“Không ăn ở bàn cơm, mang lại đây đi ạ, cháu muốn vừa ăn vừa xem giống anh ấy.”



“Được.”



Thời Cảnh kinh ngạc nhìn cô một cái. “Nhóc con, sao hôm nay cứ thấy em là lạ!”



Đàm Hi ăn một miếng, vị chua và cay ngập tràn đầu lưỡi, một chữ --- sướng!



Nhai mấy cái, giương mắt nhìn anh ta, “Lạ ở chỗ nào chứ?”



Thời Cảnh ngửi mùi ớt cay rồi lại nhìn bát cháo trắng của mình, tức khắc cảm thấy chẳng còn hứng thú gì với ăn uống nữa.



Cố húp thêm mấy ngụm, “Không phải cô ghét tôi lắm sao?”



Sao có thể ngồi cùng bàn ăn sáng với anh ta được chứ?



“Nhưng tôi có ghét xem TV đâu, đặc biệt là Phi Thành Vật Nhiễu.” Nói xong, trượt người xuống, ngồi xếp bằng trên thảm, cứ thế, độ cao bàn trà vừa vặn thích hợp.



Thời Cảnh nhìn mà sửng sốt.



“Khụ khụ... Ngày thường cô cũng thế này à?”



“Thế nào?”



“... Ngồi bệt trên thảm ấy?”



“Ừ, tôi thích ngồi đây, có vấn đề gì không?”



Thời Cảnh lắc đầu.



Anh ta không có vấn đề, nhưng mắt của Lục Chinh chắc chắn có vấn đề.



“Vậy cô không tức giận à?”



Tay gắp mì của Đàm Hi khựng lại: “Tức cái gì mới được chứ?”



“Khụ khụ... Chuyện tôi dùng dao đặt lên cổ cô đấy.”



“Lần trước chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Tôi hết giận rồi mà!”



“Ừ, he he...”



“Nhắc mới nhớ, rõ ràng lúc đó tôi cảm thấy rất đau, nhưng tại sao không thấy miệng vết thương nhỉ?”



“Bởi vì tôi dùng sống dao. Nhưng mà một đạp của cô cũng quá tàn nhẫn, đạp thẳng vào miệng vết thương của tôi, đau đến mức ông đây muốn chửi mẹ nó... Ách, lời hơi thô, quen miệng, cô đừng để bụng.”



“Không để bụng, he he...” Bởi vì có thô mấy cũng không thô bằng bà đây.



“Cô cũng thích xem Phi Thành Vật Nhiễu à?”



Đàm Hi ném cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, “Hỏi rõ vô nghĩa!”



“Vậy cô thích khách mời nam nào?”



“Tôi... Anh nói anh trước đi, thích khách nữ nào nhất?”



“Cô đoán xem.”



“Hà Lộ Lộ.”



Một cái búng tay. “Đầu nhỏ hạt dưa mà cũng tinh mắt đấy.”



Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, cả đám chỉ có cô nàng kia là có hai tảng núi ngồn ngộn ra như thế, anh không thích mới lạ đó!



“A, thế còn cô? Thích khách mời nam nào?”



Đàm Hi thuận miệng nói ra một cái tên.



“Tại sao lại là cậu ta chứ?” Thời Cảnh buồn bực, gã đó có gì đẹp đâu chứ... Còn chẳng đẹp trai bằng anh ta...



“Chân dài, mũi cao, còn bắp tay kia nữa, theo lý thuyết, làm chuyện đó không tệ.”



Chuyện đó... không tệ?!



Thời Cảnh như bị sét đánh trúng, mẹ ơi, rốt cuộc sao lão Lục lại nhìn trúng một cô nàng kỳ quặc như thế này chứ!