Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1283 :
Ngày đăng: 22:02 28/04/20
Nhiễm Chính Bân vừa nghe liền lập tức chịu phải đả kích lớn.
Con gái bảo bối của họ cũng có ý tứ với tên họ Tống kia sao?
Đó rõ ràng là một thằng đàn ông không đáng giá tiền mà. Còn từng ly hôn một lần nữa chứ.
Chẳng có điểm gì xứng đáng với con gái nhà mình thì khác nào cây cải thìa.
“Tôi không đồng ý! Bà cũng2không thể đồng ý!” Mặt giả của Nhiễm Chính Bân trầm xuống, thái độ kiên quyết. Trương Thanh gật đầu, cùng bảo trì mặt trận thống nhất với chồng. Nhiễm Dao đang ngủ say trên lầu hoàn toàn không biết. Mười giờ sáng, Nhiễm Chính Bân nhận được điện thoại của đồng chí cảnh vệ: “... Ai cơ?”
Trương Thanh nghe thấy giọng nói liền vội vàng ngồi xuống cạnh5ông chồng, ghé sát tai vào.
“Đối phương là phụ nữ, họ Bàng.” Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, hiển nhiên đã đoán ra là ai. Ánh mắt Nhiễm Chính Bán lộ vẻ dò hỏi. Trương Thanh trầm ngâm trong chớp mắt rồi gật đầu. “Cho bà ấy vào đi.” Hai phút sau, Bàng Bội San vào cửa, lập tức nắm chặt lấy tay Trương Thanh, cười nói: “Đã lâu6không gặp, Thanh Thanh vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứ trẻ trung như thế.” Bà Nhiễm nghe thấy thế thì cười như thể chẳng hề có khúc mắc gì, “Đã lâu không gặp, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hai người phụ nữ cầm tay nhau đi vào phòng khách, một đường đều tỏ ra thân mật, sau đó cùng ngồi xuống sofa, nói từ chuyện chính sự quốc5gia cho tới mấy tin đồn liên quan tới minh tinh, rồi lại tiếp tục chuyện nhà.
Nhiễm Chính Bân nhìn tới mức đần cả mặt.
Tống Tử Văn lặng lẽ thay dép lê do giúp việc đưa lên, hoàn toàn không có một chút sự tồn tại nào. Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén bắn lên người, anh giương mắt nhìn thì thấy gương mặt tràn ngập vẻ tức3giận của Nhiễm Chính Bân, hai tay ông cũng đã nắm chặt thành nắm đấm rồi. Có lẽ là lại muốn đánh anh thêm lần nữa.
Tống Tử Văn giật giật khóe miệng theo bản năng, vết thương cũ vẫn chưa lành, vẫn còn cảm thấy đau. “Thanh Thanh, hôm nay tôi thật sự muốn nói lời xin lỗi với bà.” Bàng Bội San thở dài thườn thượt, bà là một người phụ nữ hiếu thắng, dù đối với chồng hay với bạn bè đều rất ít khi nhận thua.
Càng không dễ nói ra hai tiếng “xin lỗi”, thế mà lúc này lại phá lệ mở miệng nói lời “thật xin lỗi“. Trương Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ không hiểu: “Là sao? Tôi không đảm đương nổi đâu.”
“Chuyện ngày hôm qua đã khiến bà và Chính Bân chê cười rồi.” “Chê cười ư?” Sắc mặt Trương Thanh hơi trầm xuống, “Tôi và ông Nhiễm cười không nổi ấy chứ. Dù là cha mẹ nhà nào nhìn thấy con gái bị ức hiếp như thế, không khóc đã là kiên cường lắm rồi, lấy đâu ra tâm tình mà cười nữa?”
Bàng Bội San bị đánh ra oai phủ đầu cũng không giận, đổi lại là bà, chưa chắc bà đã có được khí độ và trí tuệ như Trương Thanh.
Nhiễm Chính Bân hiển nhiên cũng hiểu được, thoáng chốc bực bội không thôi,“... Cái thằng ranh này!” Tống Tử Văn đứng bên ngoài sáng đến tận khi mặt trời ngả về Tây. Đến tận khi Nhiễm Dao ghé vào bên cửa sổ, xua tay, ý bảo anh hãy đi trước đi, Tống Tử Văn mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi. Trương Thanh đẩy cửa phòng con gái ra, phát hiện cô đang tì người bên cửa sổ thì âm thầm thở dài, lại lấy một cái áo choàng phủ lên đầu vai cho Nhiễm Dao.
“Mę.”
“Đừng nhìn nữa, người cũng đi rồi.” Nhiễm Dao nghe lời đóng cửa sổ lại, ngăn cách gió lạnh ở bên ngoài. “Dao Dao, tới đây ngồi đi!” Trương Thanh vỗ mép giường, “Hôm qua mẹ thấy con mệt mỏi quá nên hai mẹ còn mình cũng chưa nói chuyện được chút nào.” Nhiễm Dao ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, nhét tay vào trong ngực áo mẹ mình, “ôi lạnh quá, thật ấm.” Trương Thanh cầm lấy hai tay con gái, nhẹ nhàng thổi khí.
“Ba con đánh nó, con có thấy đau lòng không?” Lắc đầu.
Trương Thanh nhướng mày, “Tại sao?” “Vậy chắc chắn là vì anh ấy đáng bị đánh.”
“Thật sự không đau lòng ư?”
“Vâng...”
“Thật không?”
Nhiễm Dao mỉm cười, “Thực ra có một chút.”
Có điều, được hả giận cũng là thật. “Tiếp theo con định làm thế nào bây giờ?” Trương Thanh giúp cô vén ít tóc lòa xòa của cô ra sau tai.
“Không biết ạ!” “Vẫn cứ dây dưa như thế này mãi sao?”
Nhiễm Dao giơ tay lên theo bản năng, sờ xuống bụng, “Mẹ, con vẫn chưa vượt qua được cửa ải kia. Tuy rằng anh ấy đã ra sức bù đắp nhưng con vẫn cứ cảm thấy... thiếu gì đó...”
Hoặc là nói, cô còn muốn chứng thực điều gì đó. “Được.” Trương Thanh kéo con gái vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về, “Dù có có quyết định thế nào thì mẹ vẫn sẽ ủng hộ con.” “Mẹ, mẹ thật tốt.” Nhiễm Dao có người.
“Con bé ngốc.” Xem thêm...Xem thêm...