Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1294 :

Ngày đăng: 22:02 28/04/20


“Kể ra nghe thử xem.”



Tống Tử Văn: “Người giao sữa bò đi vào, người giao trứng gà vẫn đứng bên ngoài gõ cửa.” Có hiệu quả khá giống với câu chuyện của Chu Dịch.



Bàng Bội San ngớ người2trông chốc lát, sau đó phải nhìn thằng nhóc ranh nhà mình bằng cặp mắt khác, tốc độ đen tối này không hề kém hơn Chu Dịch. Mấy bà mẹ vợ đều bật cười, đồng thoại thông qua.5Cuối cùng còn lại mình Lục Chinh.



Anh đã hiểu rõ về sở thích quái đản của những bà dì này rồi, thích đen tối chứ gì?



Thế thì hầu đến cùng.



“Từ trước đến giờ Thượng Đế không bao giờ6xem AV, bởi vì...” Anh cố ý dừng lại. Các bà dì kia đều bất giác rướn cổ ra.



Lục Chinh: “Người đang làm, trời đang nhìn.” Sau một giây im lặng, “Ha ha ha ha...”



Fuck, đều là nhân5tài!



Lục Chinh xông lên, đẩy cánh cửa duy nhất vẫn còn đang đóng, Đàm Hi mặc một bộ váy cưới trắng tinh khôi. Cô ngồi bên giường, mỉm cười với anh. Anh định đi lên, ánh mắt bỗng3nhiên trở nên nghiêm nghị, một cú nghiêng người, có thứ gì đó xẹt qua mặt, anh vội vàng lùi về sau hai bước, mới thoát khỏi nguy hiểm. Có một chiếc lưới được đan bằng dây thừng ụp xuống chỗ mà anh đứng lúc nãy. “Chậc, vậy mà lại né được rồi.” Tống Thanh bước ra khỏi tủ quần áo, vẻ mặt tiếc nuối. Thời Nguyệt thì toát lên ánh mắt sùng bái. Lục Chinh cau mày: “Trò đùa?” “Làm gì có? Đây gọi là thử thách!” Tống Thanh phản bác, “Nếu không, anh cho rằng có thể đón cô dâu dễ dàng như thế à?” “Thế nên vừa nãy tôi đã được thông qua rồi à?”



Tống Thanh nhếch môi, “Vẫn còn một ải cuối cùng nữa.”



Nói xong, búng tay, Thời Nguyệt bước lên, bưng theo một chiếc mâm, bên trong có một đống giấy.



Lục Chinh nhướng mày, bốc đại một cái.



Tống Thanh nhận lấy, mở ra, đọc dõng dạc: “Chú rể hãy hát một bản tình ca cho cô dâu, thời gian quy định 3 phút!”



Lục Chinh: “...”



Tống Tử Văn và Chu Dịch đã hoàn thành xong thử thách, họ dẫn theo vợ của mình chen vào bóng chuyện.



Chu Dịch hò hét nhiệt tình nhất: “Hát một bài! Hát một bài!“. Lục Chinh liếc nhìn, ánh mắt lạnh lùng, Chu Dịch sợ hãi núp sau người Hàn Sóc, “Bã xã bảo vệ anh...”



Hàn Sóc vỗ vỗ chiếc móng vuốt đang đặt lên vai cô, tỏ vẻ an ủi, sau đó nhìn vào ánh mắt của Lục Chinh, trừng ngược trở về.



Có giỏi thì hát đi, bắt nạt chồng cô thì có gì hay chứ? Kém cỏi!




Hàn Sóc: “Làm gì đấy?”



“Bình luận. Nè, em xem đi...” Hàn Sóc cầm lấy, suýt chút nữa đã bị tức chết.



Anh ta dám dùng tài khoản của cô, bình luận dưới status mà cô vừa đăng lúc nãy?



Chồng tôi đẹp trai vô địch thiên hạ!



Chồng của tôi, tôi dùng cả sinh mạng này yêu anh ấy cuồng nhiệt.



WTF!



“Chu Dịch! Anh ngứa da rồi chứ gì?”



“Ôi! Đau đau đau... Vợ ơi em nhéo nhẹ tay một chút.” “Lỗ tai không nghe lời, vặn xuống cho rồi!”



“...” Một tiếng gào thét. Là một minh tinh quốc tế có sức ảnh hưởng quốc tế càng ngày càng tăng, tương lai có khả năng sánh vai với ảnh hậu một đời Dạ Cô Tinh, sức kêu gọi của Chole Han phải nói là dữ dội. Không đến nửa tiếng đồng hồ, số lượng like share trên Ins vượt qua mốc 10 nghìn, nhảy lên top tìm kiếm của Weibo.



Cư dân mạng hùa nhau trêu ghẹo...



“Anh Sóc của tôi khi mà đã sến súa thì không thua bất kỳ ai đâu.”



“Cạn sạch mớ cẩu lương này!”



“Chắc là Chu Tổng trộm điện thoại của anh tóc nhà tôi rồi lén bình luận chứ gì.”



“Lầu trên nói đúng rồi.” “Một nhà bốn người, Chu Tổng xấu nhất.” Trả lời: “Không phải là một nhà ba người à?” Trả lời: “Còn có Hạ Hạ nữa, cô vợ nhỏ bé của A Thận. Ka ka ka!” Trả lời: “Hiểu rồi, cảm ơn đã giải thích.”



40 phút sau, đội xe đến tổng bộ khách sạn Lục Thị. Vì buổi hôn lễ này, ông đồng sự trưởng và bà đồng sự trưởng đã đích thân lên kế hoạch, điều động tất cả người và của, yêu cầu mọi thứ phải thật hoàn hảo.



Từ việc lớn như danh sách khách mời, đến việc nhỏ như bố trí lễ đường, đều do những bà mẹ vợ đích thân chuẩn bị.



Vì thế, mới có buổi lễ long trọng như thế này.