Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 131 : Có tôi ở đây, cô ấy sẽ chướng mắt với cậu ngay
Ngày đăng: 21:33 28/04/20
“Đứng yên! Đừng có cợt nhả với anh.” Giọng nghiêm khắc, mặt cũng nghiêm túc.
Đàm Hi bĩu môi, dưới cái nhìn gần như khắc nghiệt của người đàn ông, cô ngừng cười, mi rủ xuống.
“Em có phải lính của anh đâu...” Nhỏ giọng lầm bầm.
Ánh mắt người đàn ông càng sâu hơn, “Em nhắc lại xem?”
“...”
“Mở miệng!”
“Quát cái gì mà quát hả?! Chẳng phải đã giải thích rồi sao, anh còn muốn gì nữa chứ?” Đàm Hi vốn chỉ nói đùa, bị quát một câu như thế nên tức giận, xấu hổ và giận dữ đồng thời xông ra, đây là lần đầu tiên cô bị dạy bảo từ sau khi hai người xác lập quan hệ với nhau.
Khác với mấy lần uống rượu, hút thuốc trước đây, lần này anh thực sự nghiêm túc!
Đàm Hi nhận thức rõ điểm này từ trong giọng nói lạnh lùng và ánh mắt lạnh thấu xương của anh, trong lòng hơi hoảng hốt.
“Tại sao lại kéo rèm?”
“Vừa rồi xem phim.”
Người đàn ông cười lạnh, “Em và cậu ta cùng xem phim?”
“...”
“Đàm Hi, em giỏi lắm, thực sự giỏi đấy!” Nghiến răng ken két, hai nắm tay siết chặt, dường như thân thể căng thẳng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cô muốn trốn theo bản năng, nhưng sau lưng là cửa, không có đường nào để trốn hết.
Người đàn ông ép sát, hai tay chống lên cửa, Đàm Hi bị nhốt ở giữa, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
“Muốn trốn?” Trong căn phòng tối tăm, trên môi người đàn ông hiện ra một nụ cười lạnh nhạt, lại có phần quỷ quyệt.
Ánh mắt Đàm Hi lập lòe, vô ý thức nước bọt, “Anh...”
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở gần trong gang tấc.
Đôi con ngươi đen láy của anh chợt trở nên sâu thẳm như bầu trời đêm đột nhiên rách ra một khoảng, mà sâu trong vết rách đó hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì.
Đàm Hi bị ánh mắt của anh làm cho kinh hãi, “Lục Chinh, anh đừng có dọa... Ưm!”
Con thú dữ ẩn mình phát động tấn công, cúi đầu, che lấp câu nói chưa kịp ra khỏi miệng, gặm, nhấm, mút vào, day nghiến mạnh như muốn nuốt chửng thiếu nữ trong lòng vào bụng.
Nếu nói, trước kia nụ hôn của anh là sự kết hợp của phóng đãng và gợi cảm thì lúc này lại là cuồng bạo và trừng phạt.
Đàm Hi bị anh hôn đến mức không thể hít thở nổi, duỗi tay muốn đẩy nhưng không đẩy nổi, nhấc chân đá cũng chẳng suy chuyển mảy may.
“Ưm... Thả...” Cô lắc đầu.
Giây tiếp theo, sau cổ bị một bàn tay kẹp chặt, nụ hôn của người đàn ông lại xốc tới.
Cảm giác như cả một thế kỷ đã trôi qua, Đàm Hi trượt theo cánh cửa ngồi bệt xuống, ôm ngực thở dốc.
Tóc rối tung, hai má đỏ bừng, cánh môi kiều diễm, ướt át, đôi mắt trong trẻo lúc này đã ngập sương mù, dần dần tụ lại thành ánh nước, chảy dọc xuống theo gò má.
Không ủ dột, cũng không hề rủ mi cụp mắt, Đàm Hi cứ thế nhìn anh chằm chằm, tức giận và uất ức làm cho hai tròng mắt cô càng sáng hơn, tựa như có lửa từ đó nhảy ra.
“Đàm Hi.” Người đàn ông giơ tay xoa nhẹ má cô, lau những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, động tác dịu dàng nhưng trong đáy mắt vẫn tràn ngập lạnh lẽo, “Trò chơi này là em bắt đầu, nhưng em không thể tùy tiện kết thúc được đâu. Trêu chọc anh, còn nghĩ tới người đàn ông khác, em nói xem, có nên bị phạt hay không?”
Bỗng dưng, rùng mình một cái.
Anh lập tức nở nụ cười, không nói gì mà kéo thẳng cô vào lòng mình.
“Nói chuyện!”
“Lục Chinh.” Cô cười, nụ cười lạnh thấu xương, “Anh cho là em không biết giận phải không?”
Người đàn ông hơi kinh ngạc, anh đã từng thấy vẻ ngây thơ, hoặc xinh đẹp, nụ cười quyến rũ của thiếu nữ, nhưng chưa bao giờ thấy cô như lúc này: khóe miệng đầy ý lạnh, ánh mắt chứa đựng sự mỉa mai.
“Tại sao không ra ăn cơm?”
“Không đói.”
“Là không đói hay là không muốn ăn?”
“Bởi vì không đói nên mới không muốn ăn.”
“Em đang giận dỗi với anh đấy à?”
Đàm Hi cười vui vẻ, độ cong trên khóe môi càng sâu: “Cái này có quan trọng lắm không?”
“Lập tức, ra ngoài ăn cơm.”
“Anh ra lệnh cho em đấy hả?”
“Em có thể nghĩ như thế.”
Đàm Hi lập tức nổi giận: “Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi hả? Bà đây không phải cấp dưới của anh, cũng không phải tân binh của anh nhé. Vừa rồi ở thư phòng, sự tình còn chưa rõ ràng đã đổ cả một chậu phân thối lên đầu tôi, được, anh là người đàn ông của tôi, sau này phải đắp chung một cái chăn nên tôi nhịn! Nhưng giờ anh lại muốn làm ầm ĩ cái gì hả?! Lục Chinh, tôi không phải sủng vật của anh, đừng có dạy tôi như dạy chó thế!”
“Đàm Hi, anh hỏi em, em có ăn cơm hay không?”
Giương mắt cười lạnh, gằn từ chữ một: “Không, ăn.”
Thời Cảnh thấy tình thế không ổn liền vọt vào chắn giữa hai người: “Mỗi người đều nói ít một câu đi...”
“Cậu tránh ra.”
“Lão Lục, cậu đừng dọa cô ấy nữa. Cô bé này mới bao tuổi chứ, cậu thì bao tuổi rồi, đáng để phân cao thấp với nhau thế sao?”
Đàm Hi liếc nhìn Thời Cảnh, bẹp miệng, tỏ vẻ vô cùng uất ức.
Không hiểu sao Thời Cảnh lại nghĩ tới em gái mình, lúc còn nhỏ, con bé bị những đứa trẻ khác trong khu bắt nạt, về đến nhà cũng sẽ nhìn anh ta với ánh mắt tội nghiệp như thế này.
Trái tim, đột nhiên mềm nhũn, thậm chí còn muốn đối xử với cô như Tiểu Nguyệt, định duỗi tay ra xoa tóc cô.
Cảm xúc này tới quá nhanh, cũng không đúng thời điểm, nhưng nó đã xảy ra rồi, chính anh ta cũng không hiểu nổi tại sao nữa.
Lục Chinh cắn chặt hàm răng, sự ỷ lại và lưu luyến trong mắt thiếu nữ như những cây châm đâm chi chít vào lòng anh.
Từ lúc nào, cô ấy lại dùng ánh mắt cầu xin che chở này để nhìn Thời Cảnh chứ?
“Tránh ra!”
Thời Cảnh bị anh vung tay đẩy một cái, động vào miệng vết thương, đau tới mức hít sâu một hơi lạnh.
Đàm Hi nhíu mày, định duỗi tay đỡ lấy nhưng bị Lục Chinh cản lại.
“Anh làm gì hả? Hình như miệng vết thương của anh ấy rách ra rồi...”
“Không liên quan gì tới em hết!” Người đàn ông giữ chặt cổ tay cô, buột miệng thốt ra một câu trong cơn khó thở.
“Lục Chinh, anh nhìn kĩ lại đi, đó là anh em của anh đấy! Anh nói cái quỷ gì thế...”
Đàm Hi quả thực đã tức muốn nổ tung lên rồi!