Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1312 :
Ngày đăng: 22:03 28/04/20
Vệ Kỳ may mắn chạy thoát nhưng thân mang trọng thương, dẫn theo hai thuộc hạ chạy suốt đêm về
tới Trạm Đô.
Hắn muốn gặp mặt nàng lần cuối. Từ sau khi Nghệ An bị sẩy thai thì thân thể càng ngày càng suy yếu, phong tư vốn tuyệt sắc càng ngày càng trở nên tiều tụy, gầy mòn. Ngày liên tục thay đổi phương thuốc, uống thuốc thay uống nước nhưng vẫn không hề thấy khá hơn.
Diêu Thúy biết, nương nương bị tâm2bệnh.
Ngày ấy, từ điện Hiệt Phương truyền ra tiếng hét thảm thiết, đến nay vẫn còn văng vẳng bên tai nàng ta, rất nhanh sau đó liền truyền ra tin tức tiểu hoàng tử chết ngay trong bụng mẹ. Bệ hạ giận dữ, ngày hôm đó đã chém đầu tất cả cung nữ, thái giám hầu hạ trong cung điện. Sau đó Diệu Thúy mới được đề bạt lên. Trước đó khi còn ở Hoán Y Cục, nàng ta đã từng nghe nói5rằng Quý phi nương nương ở điện Hiệt Phương yểu điệu phong tư tới cỡ nào. Từ khi Bệ hạ nạp nàng liền ít khi tới cung của các phi tần khác, ngay cả Ngọc Tần nương nương trước đây vô cùng được ân sủng cũng dần bị vắng vẻ. *Hoán Y Cục: cục giặt quần áo.
Diệu Thúy vào cung làm nô tỳ từ năm năm tuổi, vì nhà nghèo nên chưa từng được học chữ, chỉ có một lần tình cờ nhìn6thấy một vị quý nhân nấu rượu thưởng tuyết trong Ngự Hoa Viên, đến khi say rồi liền nổi hứng đọc thơ. Trong đó có một câu mà đến nay nàng ta vẫn còn nhớ mãi...
Hậu cung ba ngàn giai nhân, giữa ba ngàn chỉ sủng ái một người. Nàng ta nghĩ, vị Quý phi nương nương kia có lẽ chính là người như trong câu thơ ấy nói chăng? Đến khi... Nàng ta được thái giám Đại tổng quản chọn, trở thành5một trong những cung nhân tới hầu hạ ở điện Hiệt Phương.
Trong đám người họ, có người nơm nớp sợ hãi, có người như đi trên băng mỏng, chỉ sợ Bệ hạ lại giết sạch người trong cung điện một lần nữa, cũng có cung nữ thái giám bắt đầu đi móc nối quan hệ để tìm người che chở cho mình.
Diệu Thúy cũng có một chút tích lũy nhờ vào ăn mặc cần kiệm, tích cóp từng chút một. Nàng ta không3muốn đám đại thái giám kia được hời.
Có lẽ những người cùng tiến vào đây cùng nàng ta đều không quá nhanh nhạy, thế nên nàng ta chớp mắt đã từ một tiểu nha hoàn trở thành cung nữ bên cạnh nương nương rồi. Diêu Thúy dần dần nhận ra, vị Quý phi “Giữa ba ngàn chỉ sủng ái một người” dường như cũng chẳng hề sung sướng như nàng ta nghĩ.
Đương nhiên, chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao thì cũng mới bị mất cốt nhục của mình. Ngự y nói, nếu tĩnh dưỡng cẩn thận thì nương nương sẽ lại nhanh chóng có thai trở lại, không cần phải thương tâm.
Diệu Thúy cảm thấy rất có đạo lý, nếu tiểu hoàng tử đã mất rồi thì tốt nhất nên điều dưỡng bản thân cho tốt, chỉ cần thánh sủng vẫn còn thì sẽ còn có tiểu hoàng tử thứ hai, thứ ba...
Nhưng dường như Quý phi nương nương cũng không nghĩ thông suốt lắm. Nàng thường xuyên mặc xiêm y mỏng manh, đứng trước cửa sổ cả một ngày, chẳng làm gì, chỉ cố chấp mà nhìn về phía xa.
Một lần bỏ qua, cả đời lạc mất. Nghệ An cười khẽ: “Nếu có thể sống lại một lần, ta nhất định sẽ không trốn nữa. Cho dù có phải hạ thuốc mê với chàng, ta cũng muốn trở thành người của chàng.”
“Được.” “To gan...” Âm thanh điên cuồng của Tiêu Quý Thừa từ bên ngoài cửa cung truyền vào. Diêu Thúy đứng trên bậc thềm bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng, ngã ngồi xuống mặt đất.
Sau đó, đông đảo quân lính dũng mãnh tiến vào, vây chặt lấy hai người đang ôm nhau không rời. Tiêu Quý Thừa tiến lên, binh lính chủ động nhường ra một đường.
“Nghệ An, nàng qua đây, chúng ta vẫn sẽ như trước. Chỉ cần nàng bằng lòng ở bên cạnh trẫm...” Hai người hoàn toàn không để ý tới, càng ôm nhau chặt hơn. Vệ Kỳ xoa tóc mai đen nhánh của nàng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân. Hắn thấy rõ ảnh ngược của mình ở bên trong đó.
“An An, sợ không?” Nữ nhân lắc đầu: “Ta sợ, sợ không thể đi cùng chàng thôi, chân trời góc biển, bích lạc hoàng tuyền.” “Nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm thấy nàng trước, không bao giờ cho người khác có cơ hội thừa dịp nữa.” Nghệ An cười khẽ, “Được.”
Nàng nhón mũi chân, rướn người hôn lên môi người đàn ông. Vệ Kỳ đáp lại, giống như đêm đó trong địa cung, hắn và nàng đã từng thân mật như vậy. Tiêu Quý Thừa vô cùng giận dữ, một người là nữ nhân hắn yêu tha thiết, một người là thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất, giờ lại làm trò da thịt gần gũi ngay trước mắt đông đảo quân lính như thế này, hắn phải để mặt mũi vào đâu đây?
“Người đâu... chuẩn bị cung nỏ cho trẫm!”
Diêu Thúy hoảng sợ trợn trừng mắt, hét lên tê tâm liệt phế: “Đừng mà...”
Mũi tên phá không mà tới, mang theo ánh bạc lập lòe. Mùa thu năm thứ ba Mẫn Đế, phản loạn Vệ Thị bị dẹp yên, cuối cùng lưỡng bại câu thương, quốc lực giảm mạnh. Cùng năm đó, Quý phi qua đời, Hoàng đế vô cùng thương xót, an táng theo nghi lễ của Hoàng Hậu.
Năm thứ tư Mẫn Đế, Hoàng đế tự mình dẫn đại quân diệt Tống.
Năm thứ năm, lại diệt Tần. Ba năm sau, cuối cùng cũng diệt được Triệu, đến đây liên kết thúc thế bốn nước, thống nhất thiên hạ.
Mẫn Đế văn thao võ lược, trước sau diệt Đại Diệu, Lê, Tống, Tần, Triệu, đời sau gọi là “Thủy Hoàng“.