Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1318 :

Ngày đăng: 22:03 28/04/20


“Ồ?” Trong mắt nữ tử xuất hiện vẻ tò mò, tầm mắt dừng trên người Nghệ An, “Vị cô nương này là...”



Nghi An đứng yên, cũng không trả lời, đôi mắt đen2lạnh lẽo càng thêm đạm mạc. Không khí tràn ngập vẻ xấu hổ, có một chút bứt rứt khiến người ta không thở nổi. Cuối cùng, Vệ Kỳ phá vỡ trầm mặc,5“Biểu muội của ta, Tần Tang.”



Nghi An không nhúc nhích, nàng đang đợi. Chờ xem Vệ Kỳ giới thiệu cổ thế nào.



“Đây là... nữ nhân của ta.”



Nghệ An cười. Sắc mặt Tần6Tang trở nên tái nhợt, lùi về sau hai bước, nhờ có nha hoàn đỡ lấy mới không đến mức té ngã. Tin tức tướng quân về nhà, còn mang theo một5nữ tử, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã truyền khắp trên dưới trong phủ.



Choang.



Chén trà bị đập nát, phát ra một tiếng vang giòn tan. Nha hoàn lùi về sau hai3bước, vẻ mặt sợ hãi. “Sao Thanh Huyền ca ca lại có thể đối xử với ta như thể chứ?” Mắt hạnh ngập nước, tràn ngập ai oán. Nàng ta không màng khuê dự, tự mình giúp hắn xử lý mọi việc trong nhà, sắp xếp mọi chuyện từ trên xuống dưới trong phủ vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, vốn tưởng có thể nhận được một chút cảm kích từ hắn, không ngờ kết quả lại phải chuốc về nhục nhã như thế này! “Tiểu thư, chúng ta nên về phủ Quốc công thôi, không thể để mặc người ta bắt nạt như thế được! Báo tin này cho phu nhân và Quốc công gia, chắc chắn họ sẽ ra mặt đòi công đạo cho tiểu thư mà.”



“Không.” Tần Tang lắc đầu, “Nếu lúc này ta đi luôn thì chẳng phải vừa lúc thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhân kia rồi sao?”



“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?” Tần Tang cười uyển chuyển: “Nếu đã là khách của biểu ca, vậy ta cũng nên chính thức qua chào hỏi một chút.”



Nghệ An được sắp xếp ở Thu Liễm viện, ngay bên cạnh chỗ ở của Vệ Kỳ, còn sắp xếp cho một tiểu nha đầu hầu hạ nữa. “Tiểu thư...” Cam Lam vừa thở hồng hộc vừa xông vào.



Lúc này, Nghệ An đã gỡ mũ có rèm che xuống, để lộ ra gương mặt kinh trần tuyệt diễm của mình. Tiểu nha đầu sững ra tại chỗ, quên luôn mình định nói cái gì. Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo, sảng khoái vang lên từ xa tới gần, rất nhanh, một thân ảnh màu vàng tiến qua cửa.



Vốn dĩ Tân Tạng đang nở một nụ cười dịu dàng, đoan chính. Nàng ta là tiểu thư khuê các, là thiên kim tiểu thư con vợ cả của phủ Quốc công, cử chỉ lễ nghi đều trải qua dạy dỗ chính quy, đến đương kim Hoàng hậu nương nương cũng phải khen không dứt miệng.



Nhưng mà, khi ánh mắt chạm vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của đối phương thì nụ cười tươi trên môi lập tức trở nên vô cùng miễn cưỡng, sau đó dần dần héo rũ.




Nghi An mỉm cười: “Vất vả cho ngươi rồi.” Trong mắt lại xuất hiện sự mệt mỏi không thể che giấu được. Cam Lam đã quen với gương mặt này của tiểu thư một thời gian. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Nghệ An cười, nàng ta vẫn cứ bị vẻ đẹp ấy làm cho hoảng hốt. Trước kia, nàng ta cảm thấy Tần Tang tiểu thư đã rất đẹp, khiến người ta nhìn không rời mắt rồi.



Nhưng từ khi gặp tiểu thư, nàng ta mới biết, thì ra còn có người tuyệt sắc khuynh thành tới mức này.



“Tiểu thư, người... có tâm sự sao?”



Nghi An quay đầu nhìn nàng ta.



Cam Lam vội vàng quỳ xuống, mắt lộ vẻ sợ hãi, “Thực xin lỗi, nô tỳ đã đi quá giới hạn.”



Sau một lúc lâu... “Đứng lên đi, đỡ ta đi vào năm một lát.”



“Vâng.”



Đúng là Nghệ An có tâm sự.



Tâm sự rất lớn.



Nàng cảm thấy không phải Vệ Kỳ không có cảm giác với mình, nhưng tại sao đến giờ hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách, không chịu thân thiết với nàng chứ? Nghi An quyết định, chờ tối nay khi Vệ Kỳ trở về từ quân doanh, nàng sẽ tự mình hỏi cho rõ ràng. Chỉ tiếc, còn chưa chờ được người mình muốn gặp thì đã có một đám thị vệ cầm lưỡi đao sắc bén đi tới.



Mà trang phục những người này mặc, Nghệ An nhớ rõ, là thân binh của Thú Thành Đế.



“Cô nương, đắc tội.”