Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1339 :
Ngày đăng: 22:03 28/04/20
Tiểu A Đình một tuổi nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm thương yêu của mọi người.
Ngộ Hạ hoàn toàn hóa thân thành “bà chị cuồng em”, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc, bất kể đêm ngày đều ôm cậu bé trong lòng, hôn bên trái một cái, hôn bên phải một cái, miệng cũng phải hôn một cái!
Đến mức A Thận nhìn cũng không khỏi lắc đầu: “Hạ Hạ, em đừng làm thằng bé sợ.” “Sợ á?” Sắc mặt Ngộ Hạ tối sầm, “Ý của anh là nhìn em rất đáng sợ đúng không?”
Khụ!
Nụ cười2tươi của Hàn Thần cứng đờ, rồi, tự tìm đường chết! Tiểu Bồ Đào thấy thế thì trả lời thay anh trai: “Không phải đâu chị Hạ Hạ, anh trai em thấy chị hôn Tiểu A Đình nên mới ghen tị đấy! Da mặt anh ấy mỏng lắm, ngượng không dám nói nên mới nghĩ ra lý do dại dột không thể ngu xuẩn hơn này thôi. Ở trong lòng anh ấy, chị như một bông hoa, sao có thể dọa người được chứ?” “Vẫn là Tiểu Bồ Đào nhà chúng ta biết nói chuyện.” Ngộ Hạ5nháy mắt với cô bé, sau đó nhìn sang A Thận, “Học hỏi đi, biết chưa?”
A Thận rất ngoan ngoãn nghe lời, “Biết rồi.”
Cứ thế, vợ chồng Dịch Phong Tước và An An ở lại biệt thự. Đêm đó, vì muốn tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho hai người mà tất cả quyết định tổ chức đốt lửa trại.
Đám đàn ông tụ tập uống rượu ăn thịt, tâm sự về người phụ nữ của mình.
Chu Dịch: “Các anh không biết chứ, gần đây mụ vợ nhà em tính cách thay đổi dữ dội luôn, chỉ6thiếu nước chọc thủng cả trời. Cộng đồng mạng mắng cô ấy, cô ấy sẽ mắng em; đạo diễn nổi giận với cô ấy, cô ấy về sẽ lại nổi giận với em.“. Than thở, lại uống vào một chén rượu, nhìn vô cùng u sầu. “Nhị Gia, chỉ sợ ngày tháng của anh cũng không tốt lắm đúng không?” Chu Dịch cảm thấy bản thân tao ương không đủ nên còn muốn kéo thêm người xuống nước, “Đàm Hi và A Sóc nóng tính có khác gì nhau đâu.”
Lục Chinh không cho là đúng, “Gần đây5Hi Hi nhà tôi tu thân dưỡng tính, đã lâu lắm rồi không nổi giận. Cô ấy không mắng tôi, chỉ xé quần áo của tôi thôi.”
Bọn họ đã xa cách một đời, cuối cùng bây giờ có thể kết làm vợ chồng, bên nhau cả đời, Dịch Phong Tước vô cùng quý trọng từng ngày hiện tại.
An An là ý nghĩ sống duy nhất của hắn trên cõi đời này. Hắn sẽ dùng nửa đời còn lại để trân trọng cô, yêu thương cô, nâng niu cô, vĩnh viễn không phụ lòng. Chu Dịch cảm thấy buồn nôn, trái tim lạnh dần. Xem ra, sau này phải bắt vợ mình giữ khoảng cách với An An mới được, kẻo lại hỏng mất. Hắn cũng chẳng phải Dịch Phong Tước, thân thiếp không làm được gì gì đó... Đám đàn ông bên này nói chuyện rôm rả, cánh phụ nữ bên kia cũng không hề nhàn rỗi.
Rốt cuộc Đàm Hi cũng hỏi ra vấn đề mà mình đã nhận trong lòng từ lâu, “Tại sao Tiểu A Đình lại họ Quyền vậy?”
Dịch Phong Tước vốn dĩ có họ Cố mà.
An An theo bộ ba mình là An, mà mẹ cô lại họ Dạ. Tính thể nào cũng chẳng thấy liên quan gì tới chữ “Quyền“.
“Lúc sinh A Đình, ba ngày thì hai ngày ốm, rất nhiều lần rơi vào tình trạng nguy cấp. Sau khi mẹ tớ biết liền lén bảo chú Nguyệt đối cho một quẻ, quẻ tượng nói bát tự của thằng bé quá cứng rắn, mệnh cách quý giá, tên bình thường căn bản không áp nối.”
Lúc đầu, cô và Dịch Phong Tước liền chọn thay đổi ở tên, Hãn Đình, Hãn Đình, khí hãn tiêu đình*, nghe cũng đủ thấy bá đạo rồi. * Khí hãn tiêu đình: khí thế mạnh mẽ loại bỏ sấm sét. Quả nhiên, thời gian sau đó, bệnh tình thằng bé bắt đầu khá hơn, nhưng đến cùng vẫn không khỏe hoàn toàn.
Nguyệt Vô Tình nói vẫn chưa đủ, phải thay cả họ, phải dùng một cái họ quy tụ khí vận cả thiên hạ, cuối cùng chọn luôn họ “Quyền“.
Trong thiên hạ này, còn cái gì có khí vận lớn hơn “Quyền lực”, “Quyền thế” đâu chứ? Thế nên, tên của cậu bé là...