Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 136 : Ăn cơm cũng xảy ra chuyện xấu
Ngày đăng: 21:33 28/04/20
“Này, em có bằng lái từ khi nào thế?” Chàng trai giữ chắc tay lái, tranh thủ liếc nhìn sang cô nàng ngồi bên cạnh.
Xe đã rời khỏi khu vực ngoại thành, chậm rãi trở về khu trung tâm kinh tế.
Chỉ là lúc này, Tống Bạch nhất quyết không cho Đàm Hi lái, có lẽ vừa mới bị kích thích xong nên cậu ấm vốn luôn coi trời bằng vung này lại trở thành người vô cùng ngoan ngoãn, đèn vàng còn chưa chuyển sang đèn đỏ mà đã ngoan ngoãn dừng xe lại rồi.
Đàm Hi nhếch môi, cười hừ một tiếng không rõ ý vị.
“Nhóc con, nụ cười này của em rất có vấn đề nhé!”
“Có vấn đề gì?” Cô nhướng mày.
Tống Bạch gật đầu.
“Tôi thấy bình thường mà nhỉ.”
“Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
Đàm Hi sờ mũi, “À thì... Hình như tôi tạm thời chưa có bằng lái...”
Két---
“Không có sao?” Tống Bạch kinh hãi dẫm chân phanh, trợn mắt há mồm.
Đàm Hi đá cho anh ta một cái, “Mẹ, anh trúng gió à? Đây là khu vực đường giao cắt đấy, mau lái xe đi!”
Tống Bạch luống ca luống cuống, đúng lúc này, chiếc Porsche 911 tuyệt hảo kia lại giở chứng ngay thời điểm mấu chốt, sau hai lần rung rung lên thì tắt máy hẳn.
“Shit!” Nện một cú lên vô lăng, anh chàng nào đó thẹn quá thành giận.
Phía sau có mấy chiếc xe đang chuyển đường đi tới, vì thế cũng phải xếp hàng thẳng tắp phía sau, cùng lúc, vô số tiếng còi xe vang lên hết đợt này tới đợt khác.
“Bấm bấm bấm! Bấm cái con khỉ ấy!” Cậu ấm nổi giận, hạ cửa kính thò đầu ra chửi, giọng điệu vô cùng lảnh lót.
Nếu có thể, Đàm Hi thật sự muốn đào một cái hố và chui vào, dù không chôn được cả người thì cũng che được cái mặt lại.
- --Quá mất mặt!
“Ai bảo cậu dừng xe lung tung, còn không cho ông đây bấm còi à?!”
“Có đạo đức nơi công cộng không thế hả? Một người chắn hết cả đường đi, còn mắng người ta như đúng rồi ấy, có Porsche thì ghê gớm lắm sao?!”
“Đúng thế... Biển báo lớn như thế, vạch đường rõ như thế, cậu bị mù à?”
“Mau dịch ra, nếu không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát giao thông đấy...”
Tống Bạch tức xịt khói lỗ tai, đã bị một đứa con gái bắt nạt thì cũng thôi đi, giờ ngay cả đám người qua đường cũng dám chạy tới ị lên đầu anh ta nữa sao?
Mẹ kiếp!
Thấy Tống Bạch đang định mắng chửi lại người ta, Đàm Hi liền đập anh ta một cái, “Đồ ngu! Nhanh chạy lấy người đi còn ngồi đấy chửi nhau cái gì!”
Sắc mặt chàng trai sầm xuống, “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Kiko sợ hãi, “Không... Em bảo là cậu... cậu Ba...”
“Ừ, chào hỏi xong rồi thì đi chơi với bạn cô đi, ở đây cũng chẳng có tiền boa đâu, không đáng giá!”
“Em và anh...”
“Tôi và cô có gì sao? Ừ, bạn bè thôi mà. Bữa cơm này tôi mời, mau đi đi...”
Vung tay lên như xua đuổi ruồi bọ.
Trong mắt cô ả ngập tràn ánh nước, đứng một lát, thấy anh ta thật sự không có ý định thỏa hiệp mới hậm hực chạy đi.
Lúc đi còn không quen ném cho Đàm Hi một cái nhìn ghen ghét.
Người sau cúi đầu xem thực đơn, không có bất kỳ hành động đáp lại nào.
“Khụ khụ... Không làm cô thấy phiền chứ?” Tống Bạch cẩn thận hỏi lại.
Bộp---
Khép thực đơn lại, sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, “Không ăn nữa! Thật con mẹ nó nhàm chán...”
Đứng lên, xách túi, nhanh chóng rời đi.
Tống Bạch choáng váng, chờ đến khi anh ta phản ứng lại và vội vã đuổi theo thì Đàm Hi đã ra khỏi cửa rồi.
“Shit!” Anh ta dợm bước nhanh hơn.
Rốt cuộc cũng ngăn cô lại được.
“Nhóc con, vô duyên vô cớ em phát rồ cái gì thế hả?”
“À, thì không thích ăn nữa.”
“Em... không phải em đang ghen đấy chứ?” Tống Bạch tỏ vẻ ngượng ngùng.
Anh ta biết ngay mà, với mị lực của Ba Tống này thì ai có thể cưỡng lại được chứ! Hóa ra từ đầu tới giờ đều là giả bộ, he he... vừa bị kích thích đã lộ nguyên hình rồi sao?
Con gái ấy mà, mồm một đằng tim một nẻo!
Lúc nào cũng ra vẻ!
“Anh bị cúm gia cầm rồi à? Không đúng mùa lắm nhỉ... Chẳng lẽ bị sốt đến hỏng cả đầu óc rồi sao? Hoặc là gen biến dị, lúc trước giả vờ là bã đậu, giờ hiện nguyên hình là bùn nhão. Tôi khuyên anh nên đi gặp bác sĩ đi.”
Tống Bạch: “...”
Anh ta biết ngay mà, cô nàng này miệng chó không phun ra được ngà voi đâu!
“Vậy tại sao em lại tức tối chứ?”