Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 14 : Dáng cao, đầu đinh
Ngày đăng: 21:30 28/04/20
“Nhóc lấy gì chứng minh chỗ này là của nhóc?” Xoay người ngồi dậy, hai chân vắt chéo, “Trên này khắc tên của nhóc hay là dán ảnh nhóc hả?”
“Hơn nữa, mụ điên là cái quỷ gì? Nhóc đang nói chị đấy à?” Đàm Hi chỉ vào mũi mình, trừng mắt.
Em trai kẹo bông ngẩn mặt, trước kia khi nó nói thế mọi người đều lập tức tránh ra, hôm nay có vẻ gặp người không dễ đối phó.
Đàm Hi duỗi tay lắc trước mặt nó: “Nhóc đẹp trai? Bị dọa đến ngu người rồi à?”
“Chị mới ngốc!”
“Ui, cái miệng nhỏ không chỉ biết ăn kẹo bông mà còn biết mắng chửi người ta nha?”
“Hừ! Mụ điên!”
“Chị nói này, sao nhóc cứ gọi chị là mụ điên thế, bà đây rất bình thường. OK?”
“Lúc thì la hét, lúc thì khóc, lúc lại cười, không điên mới lạ.”
“Ha! Cái đó gọi là tình cảm đầy đủ, bộc lộ tự nhiên! Bỏ đi, tâm sự của bà đây, sao thằng nhóc con như nhóc hiểu được chứ? Giống như Pháp Hải không biết yêu ấy!”
“Nhưng chị chiếm chỗ của tôi.” Mặt nhỏ nhăn nhó.
Khóe miệng Đàm Hi run rẩy, thấy nó mặc đồ bệnh nhân nên cuối cùng cũng không đành lòng, ngồi chừa ra một chỗ, “Ngồi đi.”
Bánh bao nhỏ nhíu chặt mày, hiển nhiên vẫn đang do dự giữa “phản kháng tới cùng” và “khuất phục hiện thực”, cuối cùng thức thời lựa chọn cái sau.
“Chị là Đàm Hi, còn nhóc?”
Bánh bao nhỏ hầm hừ trừng mắt với cô, sau đó quay đầu, bộ dáng đầy khinh thường.
“Ha, thằng nhóc thối, chị đây có lòng tốt cho nhóc ngồi ké, thế mà lại đáp lại ta bằng cái mặt nhăn như khỉ à, đáng ghét!”
Liếm một miếng kẹo bông rồi chép miệng: “Chỗ này vốn là của em.”
Đàm Hi lười tranh chấp với nó, chỉ là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch thôi, cô nhịn!
Nhưng... đói bụng quá!
Ục...
Nuốt nước bọt: “Cái đó... ăn có ngon không?”
Bánh bao nhỏ nhìn cô rất cảnh giác, nghiêng người, quay đầu, không nói gì.
“Chắc chắn chẳng ngon gì! Một đống lớn như thế, chẳng khác nào... giấy ăn quấn lại.”
“Còn lâu nhé! Cái này là kẹo bông, rất ngọt, rất thơm.” Lập tức phản bác.
Đàm Hi xụ mặt, rầm rì nói: “Tin nhóc mới lạ ấy!”
“Rất ngọt mà!” Bánh bao nhỏ nóng nảy, đồ nó thích bị người ta ghét bỏ, thật là tồi tệ!
Đàm Hi dựa lưng vào ghế, ngón tay gác trên đầu gối gõ nhịp, trong đầu xoay chuyển lời bài hát “Mua bán tình yêu” một cách vui vẻ, thoải mái.
“Xong rồi.” Một hàng răng cửa thật lớn, “Còn làm xét nghiệm nước tiểu nữa.”
Đàm Hi: “...”
Không khỏi nhớ tới khoảnh khắc trong WC nam ban nãy: Dáng người cao, đầu đinh, mặt nghiêng sát thủ.
Tóm lại, có đường cong, có góc cạnh.
Có thể đoán được hẳn là một người đàn ông rất nhiệt tình.
Âm thanh nhanh và gấp, thận tốt!
Thêm nữa, thứ đồ chơi kia...
Đàm Hi đột nhiên nhớ tới một câu thơ: Kim Lân nào phải vật trong ao. Gặp được phong vân sẽ hóa Rồng.
Tổng kết lại bằng một từ: CỰC PHẨM!
“Tình yêu không phải anh muốn bán, muốn bán là có mua...”
“Cô Đàm, cô ở đây à? Chị Trương tìm cô sắp điên rồi đấy!” Tiểu Lâm nôn nóng nói.
Duỗi tay bắt lấy cằm người đẹp: “Được rồi, bà đây sẽ về ngay đây!”
Y tá trẻ lộ ra vẻ thẹn thùng: “Cô... nhìn sao vui thế?”
“Sure! Xét cho cùng, chim sẻ dễ gặp, phi long khó tìm mà.”
“Gì cơ?”
Đàm Hi đưa tay lên miệng, cười thần bí: “Chỉ có thể nói vậy, không thể nói nhiều hơn.”
Thu tay lại xoay người, tiếp tục hát “Mua bán tình yêu“.
Lúc này, chắc là Bàng Thiệu Huân đã nguôi giận rồi ấy nhỉ?
Liệu Tiểu Trương có phát điên lên không?
Trời xanh quá, gió mát quá, thế giới này đẹp quá!
Đi thang máy lên tầng năm, một đường vừa đi vừa hát, cô nàng Đàm dương dương tự đắc vô cùng.
“Gà Giò, tôi về...”
Nắm then cửa, động tác đẩy cửa vẫn duy trì nhưng âm thanh lại im bặt.
Đàm Hi chớp mắt, lại chớp mắt.
Phía trước cửa sổ, người đàn ông đứng thẳng người chậm rãi quay đầu lại, để lộ ra một gương mặt tuấn tú--- dáng người cao, đầu đinh, quần tây thẳng tắp.
“Phi long?!”