Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 151 : Hi hi yêu kiều, không thể chống đỡ nổi

Ngày đăng: 21:33 28/04/20


Có người có kinh nghiệm liền nói ra nửa câu kia.



“Là ly rượu đó...”



Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tần Thiên Lâm, rồi sau đó chuyển sang phía cậu chủ Vương kia.



“Bay bay... Ha ha... Tôi muốn bay...” Cả một phòng lớn như thế mà chỉ có tiếng cười điên khùng của cô gái, không biết khi nào, mọi thiết bị âm thanh đã bị tắt hết.



“Anh Vương.” Tần Thiên Lâm lạnh nhạt nói, “Anh không nghĩ là anh nên có lời giải thích gì đó với tôi sao?”



Người trong giới đều biết, nơi có mặt cậu chủ Tần không bao giờ được xuất hiện hai thứ, một là súng, một cái khác chính là thuốc phiện!



Rõ ràng là Vương Luân đang tìm chết rồi!



“Tôi... tôi không rõ lắm... Tất cả là do con đĩ này tự làm, không liên quan gì tới tôi!”



“Phá hỏng quy củ thì phải chịu trừng phạt, đúng không?”



“Cậu Tần, cậu tha cho tôi đi, tôi... thật sự không biết mà!”



“Người do anh mang tới, xảy ra chuyện thì cũng nên hỏi thăm từ anh, hiểu không?”



Tần Thiên Lâm đứng lên, sửa sang lại ống tay áo: “Quy củ cũ, mười bình rượu xái hoặc gặp nhau trong cục cảnh sát, anh tự chọn đi.”



Vương Luân thật sự chỉ muốn chết cho xong, trên thực tế, hắn cũng chẳng cách cái chết bao xa nữa.



Uống hết mười bình rượi xái, nếu gặp may thì sẽ chỉ thủng dạ dày, xui xẻo hơn sẽ trúng độc cồn, lập tức rơi vào trạng thái sốc.



Dù sao, hắn cũng không phải kẻ đầu tiên phải làm theo quy định này, tất cả những kẻ từng bị trừng trị đều phải vào bệnh viện mới hết chuyện.



“Năm giây cuối cùng...”



“Tôi uống!”



Khóe môi khẽ cong lên, “Chúc anh may mắn. Mọi người giám sát nhé, video chuyển tới điện thoại của tôi. Về sau ai dám hợp tác làm ăn với Vương Thị thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”



Mọi người đều liên tục vâng dạ.



Mặt Vương Luân xám như tro tàn.



Tần Thiên Lâm cầm áo khoác ra khỏi phòng, vừa ra tới trước cửa lại dừng bước: “Con ả kia ở đâu ra?”



“Là nhân viên của cửa hàng này.” Có người đáp.



“Gạch tên.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi, quần tây thẳng tắp biến mất ở cửa, bóng dáng xa dần.



Mọi người thổn thức, trước giờ cậu chủ Tần luôn thương hoa tiếc ngọc, sao hôm nay...



Ra khỏi câu lạc bộ đêm, sắc trời đã tối.



Nhớ tới cuộc điện thoại không gọi được trước đó, khẽ mắng một câu, lại lấy điện thoại di động ra, sau khi mở khóa liền mở nhật ký cuộc gọi ra.



Gọi lại.



“Rất xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi...”



Ngắt máy, lại gọi.



“Rất xin lỗi, số điện thoại...”



Không tin, lại gọi tiếp.



“Rất xin lỗi...”



“Rất xin...”



“Rất...”



“Shit! Đàm Hi! Thật muốn bóp chết con mẹ nhà cô!”



“A, xin lỗi, tôi không phải con kiến, tay anh cũng chẳng lớn đến thế đâu.”


“Đồ ngốc, đó là xì dầu.”



“À. Thế anh thích xì dầu sao?”



“Ừ.”



“Tại sao ạ?” Nói thật, trừ việc có thể làm gia tăng màu sắc ra thì Đàm Hi chẳng cảm thấy xì dầu có hương vị gì hết.



“Trước kia, ở bộ đội, hay ăn xì dầu trộn cơm.”



Đàm Hi nuốt nước bọt, “Là đổ xì dầu vào cơm, trộn lên rồi ăn ấy á?”



“Ừ.”



“Có hương vị thế nào?”



“Mặn chát.”



“Thế sao không dùng muối?”



“Bởi vì xì dầu có màu sắc.”



Cô ồ lên một tiếng, “Nhưng mà, sao đi bộ đội thì lại ăn cái đó?”



“Động đất ở Vấn Xuyên, lương thực dự trữ đều phải đưa tới nơi bị thiên tai để cứu trợ hết.”



“Vậy các anh ăn như thế trong bao lâu?”



“Một tháng.”



Đàm Hi khiếp vía, “Không có đồ ăn? Chỉ ăn cơm với... xì dầu á?”



“Ừ.”



“Khụ khụ... Tôi có thể phỏng vấn ngài một chút là lúc đó ngài có cảm giác thế nào vậy?”



“Khó ăn.”



“Hết rồi?”



“Hết rồi.”



“Thế sao giờ vẫn còn muốn ăn? Không phải là nhìn sẽ thấy buồn nôn sao?”



“Thói quen mà thôi.”



Đàm Hi chớp mắt, cô không phải bộ đội nên không thể hiểu được tư duy và hành vi của bọn họ.



“A, sôi rồi kìa...”



Lục Chinh mở nắp vung ra.



Đàm Hi đột nhiên nhớ tới một truyện ngắn ở trên mạng.



“Cậu, cháu kể chuyện cười cho cậu nghe nhé?”



“Ừ.”



“Tiểu Minh hỏi mẹ, tại sao “bên dưới” của con lại cứng? Bà mẹ rất xấu hổ đáp: Vì Tiểu Minh là con trai. Tiểu Minh lại hỏi, tại sao “bên dưới” của chị lại không cứng. Bà mẹ bảo, bởi vì chị là con gái. Tiểu Minh vui vẻ nhảy dựng lên: Thế sau này con sẽ luôn ăn “bên dưới” của chị!”*



*Phần này tác giả lợi dụng sự đồng âm để chơi chữ, nguyên văn sẽ là “Tiểu Minh hỏi mẹ, vì sao mì con làm lại cứng? Bà mẹ rất xấu hổ đáp: Vì Tiểu Minh là con trai. Tiểu Minh lại hỏi, thế sao mì chị làm lại không cứng? Bà mẹ đáp, vì chị là con gái. Tiểu Minh vui vẻ nhảy cả lên: Vậy sau này con chỉ ăn mì chị làm thôi!”



“Ha ha ha...” Nói xong liền cười ha hả.



Hơi thở của người đàn ông trở nên căng thẳng, má cứng lại như sắt.



“Cậu? Cậu làm sao thế?”



“Đàm Hi, em càng ngày càng kỳ cục rồi đấy!”



“A ~ thì ra anh cũng hiểu.”