Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 154 : Chế độ gia trưởng mới online
Ngày đăng: 21:33 28/04/20
Bầu trời cao và xanh, trong vắt không một gợn mây.
Hai cô gái được sắp xếp gặp nhau ở một quán trà.
Ân Hoán dẫn vợ mình tới trước, Đàm Hi tới ngay sau đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Hi vừa liếc mắt đã nhận được người, mà Sầm Uất Nhiên cũng y như thế.
“Không khéo không thành sách.”
“Đúng là có duyên phận.”
Hai người đã từng gặp nhau thoáng qua trước cửa quán lẩu Dư Béo rồi.
Nhìn hai người thân thuộc với nhau như thế, Ân Hoán cũng đần cả mặt luôn.
“Đi vào rồi hãy nói chứ?”
“Mời.”
Trong lúc Ân Hoán mơ màng sắp ngủ quên, ngáp không biết đến bao nhiêu lần thì cửa phòng liền mở ra, hai cô gái sóng bước đi ra.
Một người mặt mũi tươi cười, một người thì vẻ mặt sáng rỡ.
“Uất Nhiên, rất vui khi được biết chị.”
“Chị cũng thế, Hi Hi.”
Hai tay bắt lấy nhau, trăm miệng một lời, “Hợp tác vui vẻ.”
Nhìn theo bóng dáng Đàm Hi rời đi, Ân Hoán lại bắt đầu nhảy nhót.
“Vợ ơi, vợ à, hai người nói chuyện gì thế?”
“Hỏi lắm thế làm gì? Mau đi tính tiền đi.”
Cười khì khì hai tiếng rồi chạy đi tính tiền, trong bụng lại tính toán sẽ tranh thủ thời gian đi chơi thêm chút nữa, gần đây hắn có vẻ rất hên.
Có ai chê tiền nhiều đâu chứ.
Trả tiền xong, hai người rời đi, Ân Hoán duỗi tay ôm cô, cười vừa lưu manh vừa vô lại, Sầm Uất Nhiên không nhịn nổi, đẩy hắn ra liên tục.
Nhưng chẳng bao lâu hắn lại dán sát vào, lặp đi lặp lại mấy lần, cô cũng chẳng thèm tranh cãi nữa, mặc kệ hắn luôn.
“Vợ ơi, em muốn ăn gì?”
“Canh sườn dê hầm đi.”
“Được, ở gần đây có một quán ăn cũng được lắm.”
Trong lúc chờ món ăn được đưa lên, Ân Hoán rót trà đưa cho cô, “Vợ, em uống nước đi, xem có giống trà diều hâu của ông Lưu đầu thôn mình không?”
Sầm Uất Nhiên nhấp một ngụm, “Anh nói làm em thấy cũng giống giống đấy.”
“Vậy uống thêm một chút đi.” Ân Hoán xoa tay, đột nhiên lại hỏi, “Em và Đàm Hi đã từng gặp nhau trước đây rồi à?”
“Rồi. Lần trước hội bạn học của em hẹn nhau ở một quán lẩu, lúc em đi vào đã không may va phải cô ấy.”
“Thế thôi á?”
“Nếu không anh còn muốn thế nào nữa?” Sầm Uất Nhiên trừng mắt với hắn.
“Sao anh thấy hai người bọn em cứ như bạn cũ từ mấy chục năm trước gặp lại nhau ấy...”
Trong mắt Ân Hoán, vợ hắn là một con thỏ trắng vừa ngây thơ vừa đơn thuần, so với loại hổ cái như Đàm Hi thì chỉ có thể bị cô ta nuốt chửng, hắn thấy hơi không yên tâm.
Lúc chờ ở bên ngoài, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế đạp cửa xông vào, cũng diễn luyện ở trong đầu vô số lần chuyện đá như thế nào, đâm như thế nào, một khi nghe thấy động tĩnh là hắn sẽ xông vào ngay.
Vợ mình chẳng lẽ mình không được che chở à?
Một bát sườn hầm lớn được đưa lên, hai người đều thích ăn cay cho nên chọn loại có ớt.
Ân Hoán cầm đũa vội vàng định ăn, bị vợ trừng mắt một cái liền ngượng ngùng rụt tay về, đổ trà nóng vào bát để tráng, cũng rửa qua đôi đũa một lần, sau đó mới bắt đầu ăn.
“Để ý lắm thế! Trước kia trong thôn chúng ta cũng có một quán ăn, toàn dùng đũa sử dụng một lần, lúc bẻ ra còn đầy vụn gỗ rơi lả tả, cũng đâu thấy em bắt bẻ như thế đâu chứ.”
Sầm Uất Nhiên hừ một tiếng, “Đây là thủ đô, sao có thể so với cái thôn nhỏ đó của chúng ta được chứ? Hơn nữa, lúc đó em có muốn để ý cũng đâu có điều kiện đó đâu? Giờ có năng lực để tâm tới nó rồi, tại sao vẫn cứ phải ôm cái thói quen cũ chứ? Mọi người đều luôn hướng về nơi cao mà đi, thói quen sống cũng theo đó mà thay đổi. Chẳng phải chỉ bảo anh chú ý vệ sinh một tí, trước khi ăn cơm thì tráng qua bát đũa thôi sao, sao anh lại nói nhiều thế chứ hả? Em hố anh hay hại anh sao?”
Ân Hoán bĩu môi, hắn biết vợ nói đúng, nhưng thật sự không yêu nổi cái vẻ mặt ghét bỏ kia của cô. Như thể một ngày nào đó trong tương lai, hắn cũng sẽ bị đào thải như thế...
Trước kia, mẹ hắn từng nói, đàn bà thì không nên đọc quá nhiều sách, đọc rồi thì tầm nhìn cũng sẽ lớn lên, ai còn muốn ở lại nông thôn với hắn nữa chứ? Họ đều sẽ tới thành phố lớn tìm những gã mặt trắng nhiều tiền.
“Không tốt cho vết thương của em.”
Đàm Hi ủ rũ: “Vậy anh quyết định luôn đi!” Không có nhân quyền, không cho nói lý.
Đang bận moi móng tay thì một cái thẻ chìa ra trước mặt, Đàm Hi ngẩng đầu, chớp mắt: “Cái gì thế?”
“Cho em.”
“Tiền à?”
“Ừ. Sắp khai giảng rồi, có rất nhiều cái cần dùng tới tiền.”
Mắt Đàm Hi bắn ra đầy trái tim hồng, sao người đàn ông này có thể chu đáo, có thể hiểu người như thế cơ chứ?
Cô sắp ngủ gà ngủ gật tới nơi thì lại có gối đầu đưa tới. Thẻ ấy mà, không biết sẽ có bao nhiêu tiền nhỉ?
He he he... Ngày tháng tùy ý tiêu xài đã không còn xa nữa...
Đưa tay nhận lấy, trân trọng bỏ vào trong túi, bật dậy khỏi chỗ ngồi hôn bẹp lên má ai đó một cái.
“Cậu, cháu yêu cậu muốn chết đi thôi!”
Trên sườn mặt anh tuấn xuất hiện một dấu môi màu hồng nhạt, hầu kết của người đàn ông hơi trượt, trong đôi mắt đen láy hình như hơi gợn sóng.
Hự, cô quên mất, hôm nay lúc ra ngoài có đánh tí son.
“He he... Để em lau cho anh...”
“Trong thẻ có chín ngàn tệ, sáu ngàn là tiền học phí, còn lại ba ngàn là tiền mua đồ dùng sinh hoạt. Sau này, cứ đầu mỗi tháng, anh sẽ chuyển ba ngàn vào trong thẻ này, đó là phí sinh hoạt và tiền tiêu vặt của em.”
Động tác khựng lại: “Ba ngàn á?”
Người đàn ông nhướng mày.
“Không phải muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt à?”
“Nhóc con, mơ đẹp quá đấy.”
“Hức... Anh bắt nạt em! Nuôi bồ nhí cũng đâu có tí tiền thế này đâu.”
Lục Chinh biến sắc, “Em nhắc lại xem?”
Đàm Hi rụt cổ, lẩm bẩm: “Vốn dĩ là như thế mà...”
“Mỗi tháng ba ngàn còn không đủ cho em tiêu cơ à?”
“Không đủ!”
“Vậy em muốn bao nhiêu?” Người đàn ông cầm lấy tay cô, dù bận vẫn ung dung.
“Đương nhiên vô hạn là tốt nhất, he he... Em không yêu cầu cao mà, một cái thẻ hắc kim là được rồi...”
Bốp! Một cái cốc vào trán, Đàm Hi bị đau nên chửi bậy ầm ĩ.
“Em đúng là cái gì cũng dám nói!” Người đàn ông nghiến răng, “Về sau đừng có để anh nghe thấy cái gì mà tình nhân với không tình nhân, nếu không anh sẽ cho em biết tay.”
Đàm Hi bẹp miệng.
“Nói trước cho rõ ràng, ba ngàn tệ này là khi em không đánh nhau, không gây sự, ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể nhận được đầy đủ tiền đúng hạn.”
“Là như nào?”
“Sai nhỏ trừ 100, sai lớn trừ một nửa, đến khi trừ hết 3000 tệ mới thôi.”
Đàm Hi đần mặt ra, lão này đang nói cái quái gì thế?
Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì vậy?
Sau một lúc mới hiểu hết, gào lên ầm ĩ: “Lục Chinh, anh là đồ vô lương tâm... Hu hu... Em có phải con gái của anh đâu, sao anh lại quản thúc em như thế chứ? A!”
“Đương nhiên, em có thể chọn không cần mà.”
Ực---
Câm miệng luôn.
Đàm Hi đảo mắt, bỏ đi, con muỗi dù có nhỏ cũng có thịt, còn hơn không có tí nào.
Hít cánh mũi, “Vậy anh nói đi, cái gì là sai nhỏ, cái gì là sai lớn?”