Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 156 : Nơi đây tình nồng

Ngày đăng: 21:33 28/04/20


“Hi Hi...”



“Suỵt!” Ấn lên môi anh, “Em không cần nghe mấy cái cớ vớ vẩn kia, trừ phi, anh bất lực.”



Hốc mắt người đàn ông bùng lửa, xoay người đè cô xuống, mắt thiếu nữ sáng quoắc lên, bỗng nhiên mỉm cười khẽ khàng.



“Bất lực ư?” Mắt đen hơi híp lại, bên trong thoáng xuất hiện sự nguy hiểm.



Đàm Hi mở hai tay ra, cả người nằm trải dài dưới thân anh như thể đang hưởng thụ tắm nắng ấy, bình thản và lười khác, nhưng với Lục Chinh, đây rõ ràng là khiêu khích.



“Em to gan lắm.” Anh cười, khóe mắt lại hơi xuất hiện sự lạnh lùng, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động, chỉ chờ cho con mồi một đòn trí mạng mà thôi!



“Lục Chinh, anh có dám không?”



Bốn mắt nhìn nhau, một bên sâu và lạnh thấu xương, một bên âm thầm khiêu khích.



Sau một lúc lâu, cô cười khẽ, không nén được sự tự giễu, “Thôi...”



Vừa mới mở miệng, một bóng đen đã ập xuống, Đàm Hi còn đang ngẩn ra thì một bàn tay đã giữ chặt lấy cái cổ xinh đẹp cô cô, xúc cảm vừa ấm vừa mềm truyền qua cánh môi.



Những chỗ da thịt chạm vào nhanh chóng thắp lên lửa nóng.



Đàm Hi vẫn còn duy trì động tác làm bộ muốn đẩy anh ra, người đàn ông liền túm lấy trói chặt ở trước ngực, nụ hôn dần mạnh mẽ, cuối cùng biến thành gặm cắn đầy điên cuồng.



Tranh thủ lúc thở dốc, anh nói, “Đàm Hi, em đừng có hối hận...”



Không phải là không muốn, không phải không có lòng tham, đối mặt với dụ dỗ và vẻ đẹp diễm lệ như thế của cô, lý trí lập tức nói với anh rằng: Đây là một sinh mệnh sống, một nụ hoa tháng ba đẹp đẽ như thế vốn nên được hưởng thụ ánh nắng mặt trời, sao anh có thể ích kỷ chiếm lấy được?



Nhưng cuối cùng, vẫn không thể khống chế được.



Sự thất vọng trong mắt thiếu nữ chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè sụp lý trí của anh, dây cung căng lên trong lòng anh cuối cùng cũng phát ra một tiếng “tạch” thật lớn: Đứt rồi!



Nụ hôn của anh dần chậm lại, mềm mại và khẽ khàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới.



Hết thảy đều vô cùng suôn sẻ, anh cương nghị và mạnh mẽ, cô mềm mại đáng yêu, giống như một bài tình ca vang lên dưới ánh trăng, chậm rãi buông lơi trong đêm dài.



Ngoài cửa sổ, trăng lên giữa trời; trong phòng, ân ái triền miên.



...



Xong việc.



Người đàn ông dựa nghiêng nơi đầu giường, trên ngón tay có một đám khói mờ chầm chậm dâng lên.



Dưới chăn, hai thân thể vẫn dán sát vào nhau, ái muội cũng tùy ý dâng lên.



Lần đầu ân ái làm Đàm Hi khó chịu đến nhíu chặt mày, cánh môi sưng to chứng minh lúc trước đã cuồng loạn tới mức nào, hai má cũng ửng đỏ, càng nhìn càng quyến rũ.



Buổi chiều đã ngủ no mắt nên lúc này chẳng còn buồn ngủ tí nào nữa, đôi mắt to tròn long lanh như được nước rửa qua không ngừng đảo loạn lên.



Đột nhiên, một bàn tay lớn trượt trên lưng chạy tới nơi nào đó, cả người Đàm Hi lập tức cứng đờ.



“Đau à?”



“Ừm... Một chút.”



“Sau này sẽ đỡ hơn.” Nhẹ nhàng xoa ấn, lòng bàn tay hơi chai sần khẽ xoa, sự thoải mái làm cả người nhũn ra theo.



Đàm Hi đẩy anh ra, “Ngứa quá...”



“Ngứa chỗ nào?” Nụ cười trên môi hơi ẩn chứa vẻ gian xảo, giọng đầy ái muội.



“Đồ lưu manh!”



Tiếng cười trầm khẽ khàng.



“Cậu, cho cháu một hơi.” Ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào điếu thuốc giữa hai ngón tay anh y như chó nhìn thấy xương vậy.



“Không được.”



“Vậy em muốn ở đây.” Duỗi tay, chạm lên môi anh.



Ánh mắt người đàn ông càng thêm tối tăm, hít sâu một hơi, trong nháy mắt liền phủ chặt lấy cánh môi của thiếu nữ, “Như em mong muốn.”



Đàm Hi bị ép không thở nổi, mùi khói thuốc ngập tràn trong khoang miệng, đầu lưỡi dây dưa, môi răng quấn quýt.



Sau một lúc lâu, anh buông cô ra.



Hai mắt thiếu nữ ngập hơi sương, khóe mắt ướt át.



Hơi thở của Lục Chinh vững vàng, nhìn thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đang rúc trong lòng mình, nhớ lại mùi vị tiêu hồn thực cốt lúc trước, ánh mắt sầm xuống, lập tức lại chồm lên.



“Sao anh lại...” Đàm Hi kêu lên.



“Ngoan, thêm lần nữa nào.”



“Ưm...”



Lăn lộn đến nửa đêm, Đàm Hi chẳng khác nào bông hải đường bị mưa to vùi dập, yếu ớt nơi đầu cành, rùng mình run rẩy.



“Ưm...” Giọng cô hơi khàn và hơi nghẹn ngào.



“Nước.” Nằm xuống giường, yết hầu như bị đốt cháy, Đàm Hi duỗi chân đá vào cẳng chân người đàn ông, mềm như bông, chẳng có tí sức lực nào.



Lục Chinh xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng mang một cốc nước ấm đi vào, “Hi Hi?”



“Ừm...” Âm thanh hơi run rẩy làm cho sống lưng của người đàn ông tê dại theo.



Đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa nửa người vào mình, Lục Chinh cho cô uống hết cốc nước.



Lông mi Đàm Hi run rẩy, âm thầm trừng mắt với anh, “Dở hơi!”



Lão già khốn kiếp này cứ như bị nghiện, bắt cô gọi anh là “cậu” mãi, khàn hết cả giọng luôn rồi...



Ho khẽ hai tiếng, đặt cái cốc xuống tủ ở đầu giường, chui vào trong chăn, tay lại bắt đầu không ngoan ngoãn.



Đàm Hi thật sự bị anh dọa cho sợ hãi, tránh ra thật xa, cuối cùng còn dùng chân đè lên sáu múi cơ bụng của anh, “Em đầu hàng...”


Người đàn ông hoàn hồn, nhíu mày, “Sao thế?”



Đàm Hi không nói gì nhưng ánh mắt lại rất lo sợ.



“Đàm Hi?”



“...”



“Đừng nhìn, xấu...”



Lần trước, Tần Thiên Lâm đánh cô không chỉ làm da bong thịt tróc mà còn để lại sẹo, tuy rằng sau ba tháng tu dưỡng, không ngừng bôi thuốc trị sẹo nhưng vẫn không thể giống như trước đây được, nhìn kỹ sẽ vẫn thấy dấu vết.



Lục Chinh hiểu rõ, nhẹ nhàng xoa nắn trên lưng cô, đầu ngón tay lướt qua những dấu vết mờ mờ kia, vết nào vết nấy bằng đúng kích thước của dây lưng, trong đáy mắt anh không khỏi hiện lên vẻ đau lòng, đồng thời còn có ánh sáng tối tăm khởi động theo.



Lúc trước, khi anh chạy tới Tần gia, phá cửa phòng ngủ ra, tận mắt nhìn thấy hai mắt của cháu trai mình đỏ bừng, quất từng roi, từng roi một trong bộ dáng dữ tợn.



Gió rít phần phật, chiếc dây lưng da nện lên cái lưng đã đầm đìa máu tươi của thiếu nữ.



Anh hét lớn “Dừng tay”, nhưng vẫn chậm.



Trên đường đưa cô tới bệnh viện, anh đã vượt đèn đỏ năm lần, lái Land Rover như đua xe công thức 1, ồn ào tới mức làm kinh động tới cả ông Cát.



Lúc ông cụ đuổi tới bệnh viện, thấy trên tay và trên người anh toàn máu là máu thì vô cùng lo lắng.



“Có chuyện gì xảy ra vậy?!”



Lục Chinh mờ mịt.



Ông cụ nhắc lại lần nữa, Lục Chinh nghe rất rõ nhưng không biết phải trả lời thế nào.



Nói là vợ của cháu trai anh bị thương đang cấp cứu sao?



Chính bản thân anh cũng không đoán trước được là mình sẽ điên cuồng như thế.



Cuối cùng, chỉ có thể xua tay với ông cụ, đáp: “Chuyện trong nhà.”



Ông Cát tới một cách bí mật, sau đó lại vội vã rời đi, anh chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đến tận khi bác sĩ ra và nói rằng cô không sao, Lục Chinh mới rời khỏi đó.



Dường như, bắt đầu từ ngày hôm đó, hai người như đã bị buộc lấy nhau, không gỡ ra nổi.



“Anh... Thật sự bị dọa đúng không?” Đàm Hi ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh, anh giúp cô bôi thuốc, nghe hỏi vậy cũng không ngẩng đầu lên.



“Cả người toàn máu là máu.”



“Chẳng phải anh từng đi lính à? Có phải chưa thấy bao giờ đâu.” Cô biết, thân phận của Lục Chinh không đơn giản, có thể nhìn thấy điều này từ chính bản thân Thời Cảnh.



Không có người lính bình thường nào sẽ trúng đạn cả, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt, hơn nữa tính nguy hiểm cũng rất cao, mà người như thế sao có thể là một anh lính quèn chứ?



Đánh chết cô cũng không tin!



Người đàn ông lắc đầu, “Đổi tay kia đi...”



Đàm Hi làm theo.



“Không giống nhau.” Đáp lại câu hỏi lúc trước của cô.



“Không giống thế nào chứ?”



Anh lặng im không trả lời.



Đàm Hi quay lại nhìn, nhìn lưng của mình phản chiếu qua tấm gương, bởi vì những vết bầm tím quá rõ ràng nên làm cho những vết sẹo cũ cũng phai nhạt đi nhiều.



“Con rùa rụt đầu đó, sớm muộn gì bà đây cũng sẽ đòi lại hết!”



Lục Chinh nghe vậy thì động tác hơi dừng lại.



Anh biết, “con rùa rụt đầu” trong miệng cô nói là ai.



Khóe môi khẽ cong lên, “Được.”



Ực---



Đàm Hi há hốc mồm: “Anh bảo được á?”



“Ừ.”



Chép miệng, nhướng mày cười cợt, “Đó là cháu trai của anh đấy.”



“Đã làm sai thì ngay cả cha đẻ của mình cũng phải chịu trừng phạt thôi.” Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ánh sáng lạnh lùng, chỉ trong chớp mắt.



“A Chinh, A Chinh, anh sẽ báo thù thay em sao?”



Mí mắt khẽ nâng, liếc nhìn cô một cái: “Ngốc!”



“Rốt cuộc là có hay không nào?”



“Được rồi.” Lục Chinh đứng lên, vặn nắp tuýp thuốc lại rồi thuận tay đưa quần áo cho cô, “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, tối nay anh đưa em ra ngoài ăn.”



“Oh. Vậy anh không được đi, ở nhà với em.”



“Ừ.”



“Ơ, chẳng phải nói là anh không đi cơ mà?”



Duỗi tay túm chặt ống tay áo anh.



“Anh sang thư phòng.”



“Thế cũng được... Nhưng mà, anh không được ghét bỏ em đâu đấy!” Cô chỉ vết thương sau lưng.



“Đồ ngốc!”



“Hãy nói là anh sẽ không ghét đi!”



“Ừ, vĩnh viễn sẽ không ghét.”



Đàm Hi vừa lòng, mệt mỏi nhắm mắt lại, cô thật sự rất buồn ngủ...