Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 162 : Đơn phương là một vở kịch câm

Ngày đăng: 21:33 28/04/20


Cuốn nhật ký rất dày, bằng chừng một phần ba ngón út.



Bìa ngoài là hình một bụi hoa nở rộ, bối cảnh chính là màu đỏ sậm, mang cho người ta cảm giác vô cùng mất mát, hơn nữa còn rất thần bí.



Trang bìa lót, một câu thơ được viết bằng bút máy: “Người có tình chẳng cần sống bên nhau cả quãng đời còn lại, như hoa mai nở đúng thời gian.”



Trích từ bài “Lần đầu gặp gỡ” của Tịch Mộ Dung.



Có lẽ, từ lúc bắt đầu, cô ấy đã có dự cảm đây sẽ là một tình yêu đơn phương không có kết quả, vì thế, cô ấy dùng cách này để nhắc nhở mình, tự tạo áp lực cho bản thân mình.



- -----



Ngày 1 tháng 9, trời nắng.



Khai giảng, từ học sinh cấp hai trở thành học sinh cấp ba. Nhìn vườn trường xa lạ, bên cạnh là những người bạn xa lạ, hết thảy đều mới mẻ, trong không khí trôi nổi hương vị của tự do.



Mình rất thích. (Icon mặt cười)



Có điều, hình như trong thời khóa biểu không có giờ vẽ thì phải?



- -----



Ngày 28 tháng 9, trời nhiều mây.



Ăn Tết Trung Thu xong lại trở lại trường, rốt cuộc cũng rời khỏi ngôi nhà làm người ta bức bối không thở nổi đó, tuy rằng chỉ là tạm thời nhưng vẫn đáng để vui vẻ.



Ừ, còn ba năm nữa thôi, cố chịu đựng là sẽ ổn. (cố lên)



Ôi, khi nào giáo viên dạy vẽ mới mới tới trường đây? Làm sao bây giờ, thật sự rất muốn vẽ tranh...



- -----



Ngày 7 tháng 10, trời không mây.



Bạn cùng bàn mời mình ăn bánh củ cải do chính tay mẹ bạn ấy làm, vừa thơm vừa mềm, nếu có thêm một chút tương ớt ngọt thì sẽ càng tuyệt vời hơn.



Buổi chiều tan học, lặng lẽ tới Kính Hồ, phong cảnh ở đó rất đẹp, là một nơi rất phù hợp để vẽ tranh.



Bài tập mà cô Hề giao cho có chủ đề là “Phong cảnh trong mắt tôi”, ồ, cô Hề là cô giáo dạy vẽ mới tới, một người rất xinh đẹp, tên cũng dễ nghe.



Hề Đình.



Mỗi lần lẩm nhẩm tên cô ấy, trước mắt như có một bức sơn thủy trong vắt trải rộng, nét vẽ đơn giản, rõ ràng nhưng hàm ý lại sâu sắc.



Khi nào mình mới có thể đẹp và tự tin được như cô ấy.



- -----



Ngày 26 tháng 10. Trời mưa to.



Lại tới Kính Hồ vẽ tả thực, trời rất âm u, vốn đã do dự có nên đi hay không, nhưng giờ lại cảm thấy may mắn là mình đã đi!!!



...



Ánh mắt Đàm Hi ngưng lại, dừng ở ba dấu chấm than kia, hơi thở cũng tự nhiên dồn dập theo.



Từ mấy trang trước thì có thể thấy, cảm xúc của nguyên chủ rất nhạt nhẽo, ngay cả miêu tả Đàm gia cũng chỉ là mấy từ “bức bối không tả nổi”, càng hoàn toàn không hề nhắc tới mấy hành vi của Đàm Tông Võ và Trương Như Thu.



Bởi vì đã quen nên mới lạnh nhạt.




“Cái thằng bất lực đó, ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn tí ra, đòi tiền chẳng có tiền, đã thế còn vì khởi nghiệp mà giờ đang nợ chồng nợ chất, em đang muốn đá hắn đây...”



“Tiểu yêu tinh của anh thật tàn nhẫn quá!”



“Sao hả, anh không thích à?” Cô ta tự tin nhướng mày, đôi tay đặt trước ngực gã đàn ông bắt đầu châm ngòi thổi gió.



“Thích! Thích quá ấy chứ! Cho dù em có moi tim người ta ra thì anh cũng vẫn cứ yêu chết em mất thôi!”



Người phụ nữ che miệng, cười khanh khách, đột nhiên vẻ mặt thay đổi: “Ai ở ngoài đó?”



Gã đàn ông cũng luống cuống, vội vã vừa kéo quần vừa chạy ra cửa, mở ra, chỉ thấy hành lang trống vắng, một cơn gió lạnh quét qua.



Hề Đình sửa sang lại váy áo, cẩn thận xem xét khắp nơi, sau khi phát hiện không có gì dị thường mới thở phào một hơi.



“Sao anh lại không khóa cửa thế hả?” Quay đầu, lập tức nổi giận với người đàn ông.



“Tầng này chỉ có mỗi văn phòng của anh mà thôi, các phòng khác đều bỏ không, cho dù chúng ta chơi dã chiến trên hành lang thì cũng không có ai phát hiện ra hết.”



“ Nói chung vẫn nên cẩn thận thì hơn!”



“Anh còn chẳng sợ, em sợ cái gì chứ? Cho dù có người thấy thì đã làm sao nào? Anh đều có thể xử đẹp hết!” Gã đàn ông ưỡn cái bụng béo phị ra, vênh váo tự đắc.



“Anh không sợ, nhưng em sợ! Lỡ như bị ai đó nhìn thấy thì cả anh và em đều xong đời đấy!”



“Rồi rồi, chẳng phải là không có việc gì rồi sao? Em cũng đừng trông gà hóa cuốc nữa.”



Thấy người đàn ông tỏ vẻ không vui, cô ta mới lại một lần nữa nở nụ cười: “Đừng giận nữa mà, chẳng phải em cũng vì muốn nghĩ cho anh sao! Anh là một hiệu trưởng, nếu rơi vào tin đồn không tốt, vậy thì tiền đồ... Em thì chẳng sao, dù sao em cũng chỉ là một cô giáo dạy vẽ bình thường mà thôi...”



“Bảo bối à, anh hiểu được tâm ý của em mà.” Gã đàn ông cảm khái, “Ai nói em chỉ là giáo viên bình thường chứ? Chờ sau khi em từ Italy trở về thì anh sẽ xin cho em vào biên chế lâu dài, xem sau này ai còn dám khinh thường người phụ nữ của Hà Vĩ anh!”



“A Vĩ, anh thật tốt.”



“Biết anh tốt, vậy chúng ta...”



“Đáng ghét!”



Cùng với tiếng đóng cửa cài khóa, tiếng vui cười của người đàn ông và người phụ nữ cũng xa dần.



Đàm Hi từ cục nóng lạnh điều hòa bò vào trong cửa sổ, loạng choạng rời khỏi nơi dơ bẩn này, cô không tìm thấy đường, đi loạn trong tòa nhà như một con ruồi không đầu, cuối cùng vẫn phải nhờ dì lao công dẫn ra ngoài.



Từ sau ngày hôm đó, cô liền bị ốm nặng, ở nhà nghỉ nửa tháng mới quay lại đi học bình thường được.



Nhưng cô lại đánh rơi mất cái móc chìa khóa, là Hề Đình tự mình tới đưa cho cô.



Lúc đó, Đàm Hi liền hiểu ra mình đã bị bại lộ rồi, thậm chí, cô còn có suy nghĩ muốn chuyển trường và bỏ học.



Cô không biết phải đối mặt thế nào, cũng không ai có thể nghe cô nói chuyện này và đưa ra lời khuyên giúp cô.



Cô quyết định tìm Hề Đình nói chuyện, chỉ muốn tìm một lý do.



Tại sao phản bội?



Rõ ràng “anh ấy” tốt như thế...



Tại sao lại không quý trọng?



Sao cô ấy có thể đối xử với “anh ấy” như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì một cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp thôi sao?