Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 184 : Hề hề yêu lục chinh

Ngày đăng: 21:34 28/04/20


“Ngoan, còn có không gian phát triển mà.” Lục Chinh xoa tóc cô.



Đàm Hi hất tay anh ra, ngoan em gái anh ấy!



Người đàn ông cười hai tiếng, đổi lấy một cái trợn mắt giận dữ.



“Trước khi... chúng nó lớn thành kích cỡ thích hợp, không được mặc nữa.”



“Cái gì mới gọi là kích - cỡ - thích - hợp chứ hả?” Đàm Hi chớp mắt.



Bàn tay co lại, năm ngón tay chụm vào: “Không nắm được.”



Lại một cái gối bay qua, trúng giữa mặt.



Cô nàng Đàm trăm mối sầu lo.



Vậy mà hùng tâm của đồng chí Chinh lại vẫn tràn đầy chí khí.



Hai người xuống lầu ăn cơm, vẫn là cải trắng đậu phụ, nhưng không thấy rượu thanh đâu cả.



Đàm Hi chống cằm chờ mãi, chờ mãi.



Lục Chinh đưa đũa cho cô, “Ăn đi.”



“Rượu đâu?”



“Không có rượu.”



“Tại sao?”



“Còn muốn say lần nữa à?”



Đàm Hi: “...”



Cơm nước xong, hai người nắm tay nhau, chuẩn bị đi dạo.



Sau suối nước nóng có một rừng trúc, dựa vào sườn núi, trước lối vào có cắm một biển báo hiệu --- “Cấm vào!”



“Có vào không?” Đàm Hi hỏi anh.



“Em có muốn vào không?”



Lắc đầu: “Tối như ma ấy, bỏ đi, lỡ như có con rắn tự nhiên xồ ra thì phiền toái to ấy.”



Hai người đi dạo bên ngoài hai vòng, tuy vậy, cánh tay của Đàm Hi vẫn sưng lên mấy nốt đỏ.



“Ngứa...” Cô duỗi tay gãi.



Bị người đàn ông ngăn lại: “Tới chỗ lễ tân lấy thuốc, đừng dùng tay.”



“Oh.”



Lễ tân rất chu đáo, không nói gì mà đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ.



Hai người tìm một chỗ ngồi ở một chiếc bàn tiếp đón ngoài trời.



“Khát.” Đàm Hi chớp mắt to đầy đáng thương.



Lục Chinh đưa thuốc cho cô, “Tự bôi đi.”



“Anh thì sao?”



“Lên lầu lấy nước cho em.”



Ừm, suýt chút nữa thì cô quên rằng ở đây không có cửa hàng tiện ích, chỉ trong tủ lạnh ở phòng ngủ mới có nước khoáng.



“Thế anh đi mau đi ~” Cảm giác sai bảo người khác thích thật, mà sai bảo được Lục Chinh càng thích hơn nữa.



Đàm Hi chép miệng, mặt mày hớn hở.



“Này, cậu đã nghe chuyện chiều nay ở bên khu một chưa?” Giọng của cô nàng A tới từ bàn bên cạnh.



“Cái trò công khai dụ dỗ đàn ông đấy gì?” Cô nàng B chỉ sợ thiên hạ không loạn.




Hai tay bắc thành loa, cô hét lên trong màn đêm, âm thanh quanh quẩn trong hẻm núi, dư âm kéo dài.



Người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.



“Hề Hề yêu Lục Chinh nhất ---”



Là Hề Hề, không phải Hi Hi, cô dùng cả linh hồn để yêu người đàn ông này...



Nói thế nào sao cũng thấy không đủ nhỉ?



“Em yêu anh ---”



Âm thanh hò hét, câu sau càng lớn hơn câu trước, Lục Chinh suýt chút nữa không giữ được tay lái.



Yêu ư?



“Tại sao lại không cần?” Rốt cuộc anh cũng hỏi ra miệng.



“Hả? Anh nói gì cơ?” Đón gió, Đàm Hi liếc nhìn sang phía anh, giọng trong trẻo.



Trong lòng Lục Chinh khẽ động, không khỏi cao giọng hơn ---



“Tại sao không yêu cầu anh cho em một hứa hẹn?”



Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.



“Lúc trước gặp ông bà cụ kia, rõ ràng là em rất ngưỡng mộ...”



Bừng tỉnh hiểu ra.



Khó trách cả ngày nay thằng nhãi này cứ sao sao ấy, thì ra là đang rối rắm ở vấn đề này!



“Em muốn, anh có cho không?”



“Ừm.”



“Oh, nhưng mà tốt nhất em vẫn nên từ bỏ thôi.”



Người đàn ông nhíu mày, “Tại sao?”



“Cái gọi là hứa hẹn ấy mà, chót lưỡi đầu môi, em không thèm!”



“Vậy em cần cái gì?”



“Em cần anh.” Ánh mắt sáng bừng, lúm đồng tiền như hoa.



Lục Chinh: “...”



“Lão Lục, hầu kết của anh lại động kìa.”



“Hửm?”



“Anh thẹn thùng!”



Gân xanh nổi đầy trán người đàn ông, lúc yêu thì móc tim móc phổi, hận thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.



Sao cái cô nhóc này cứ khiến anh phải bất lực không có cách nào đối phó thế này chứ?



“Nắm lấy tay em, cùng nhau đi tới lúc bạc đầu. Anh có muốn cho em lời hứa này không?”



Cánh môi Lục Chinh vừa mở ra, Đàm Hi lại nói nhanh hơn anh một bước ---



“Bỏ đi, so với nói, em thích làm hơn! Nếu năm mươi năm sau mà anh còn ở bên cạnh em như đêm nay thì em sẽ tin!”



“Ừm, so với nói, anh cũng thích làm hơn.” Nụ cười gian xảo đập vào mắt.



“Đồ lưu manh!”



“Nhớ kỹ lời em nói đấy, năm mươi năm.”



“Không chỉ năm mươi năm, sáu mươi năm, bảy mươi năm, cả đời!”