Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 191 : Bà nội muốn gặp bạn gái

Ngày đăng: 21:34 28/04/20


“M



au rửa tay nào, chúng ta bắt đầu ăn cơm!” Bà cụ dẫn anh vào, vui vẻ tiếp đãi.



“Đến rồi đấy à?” Ông cụ ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng động cũng không ngước mắt lên nhìn mà vẫn đọc báo buổi sáng.



“Vâng.”



“Ngồi đi.”



Lục Chinh đặt áo khoác xuống, tiện tay nới ống tay áo ra.



“Họp quý hội đồng quản trị chuẩn bị thế nào rồi?”



“Đang lên kế hoạch ạ!” Ngồi vắt chéo chân, cầm chén uống trà.



“Đừng làm quá tuyệt tình, chó cùng dứt dậu, đừng để đánh rắn không chết mà còn bị nó cắn ngược lại.”



“Trong lòng cháu tự có tính toán.”



Lục Giác Dân hừ lạnh, ông có lòng tốt nhắc nhở, thằng oắt con này lại tỏ thái độ thế sao?



Đúng là đồ vô ơn mà!



Nhưng kẻ vô ơn nào đó lại chăm chú uống trà, không hề bị ảnh hưởng.



“Trà bích loa xuân này ngon quá!”



“Bà cô của cháu mới tặng vào hôm trước, nếu thích thì lấy một ít mang về.” Bà cụ yêu cháu như sinh mạng, đừng nói là chút trà, cho dù có móc tim móc gan bà cũng chịu.



“Cảm ơn bà nội.”



“Cảm ơn gì chứ? Hiếm khi mới có thứ cháu thích, bà nội vui còn chẳng kịp nữa là!”



Xem như cũng đã có chút tình người đúng không?



Ông cụ Lục đau lòng, đúng là đàn bà con gái mà!



“Món ăn đã được dọn lên xong rồi, vào bàn thôi!”



Lục Chinh đặt chén trà xuống, Lục Giác Dân gập báo lại.



Hai người đứng dậy, một già một trẻ nhìn nhau, người trước thì trừng mắt bực bội, người sau thì ung dung bình tĩnh.



“A Chinh à, cháu uống bát canh trước đi.”



“Khụ khụ!” Ông cụ ho, đổi lại được một ánh mắt cảnh cáo.



“Này, bát này là của ông. Lớn già đầu rồi còn tranh giành với cháu, mất mặt!”



Bốp…



Đặt đũa xuống, mặt mày giận dữ: “Uống canh của bà đi, nói ít thôi!”



Bà cụ gắp thức ăn cho cháu ngoan, “A Chinh, thử món này nào, món sườn cay bà nội mới học đấy.” Trực tiếp lơ đi người nào đó đang tức giận.


Sầm Đóa Nhi ngơ ngác, không lâu trước đây cô ta mới biết được chuyện tình cảm cũ của ba mình, cái gia đình mà cô ta tưởng rằng rất hoàn mỹ hóa ra chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước, mong manh yếu đuối đến mức không chịu được nổi một đòn.



Cô ta hận sự phản bội của ba mình, cũng ấm ức vì mẹ mình!



“Đồ đê tiện! Kẻ thứ ba! Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ! Tội đồ phá hoại gia đình người khác!”



Tính đanh đá của Sầm Đóa Nhi vượt xa chị gái mình là Sầm Vân Nhi, làm Lâm Cầm cảm thấy lúng túng tại chỗ.



Tuy trên mặt Tần Dung không hề có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại hô vang sung sướng!



Bà ta đã muốn chửi người phụ nữ này từ lâu rồi!



Gia đình của bà ta, người đàn ông của bà ta đều bị ả hồ ly tinh âm hồn bất tán này hủy hoại hết!



Hôm nay vẫn còn mặt mũi tìm đến đòi chia tài sản ư? Nằm mơ!



Những lời nói vừa rồi cũng bị Sầm Uất Nhiên nghe thấy khi cô vội vàng chạy đến, không sót một chữ.



Lập tức phát hỏa!



“Cô dựa vào gì mà mắng chửi người khác chứ hả? Giữ sạch cái miệng lại chút đi! Đừng có xịt phân lung tung… kinh tởm!”



Lúc này, người ngựa hai bên đã đến đông đủ.



Sầm Chấn Đông vẫn nằm trên bàn mổ sống chết chưa rõ, bên này lại trình diễn một màn kịch đấu đá hoa lệ của năm.



“Hóa ra mày là cái con nghiệt chủng kia! Đều là đồ điếm không biết xấu hổ y như mẹ mày!



Ánh mắt Sầm Uất Nhiên đầy sự căm hận, tát thẳng vào mặt cô ta một cái.



Nhất thời khiến cho Sầm Đóa Nhi trở nên ngơ ngác.



Tần Dung nhìn thấy đứa con gái nhỏ mình yêu thương bị tát vào mặt, làm gì còn ngồi yên được?



Xắn tay áo lên nhào vào đánh, Sầm Uất Nhiên bị bà ta đánh cho vài cái.



Những năm qua, sức khỏe của Lâm Cầm vốn không tốt, lại lo lắng cho Sầm Chấn Đông trong phòng phẫu thuật nên chỉ có thể vừa khóc vừa khuyên.



Cuối cùng, kinh động đến các y bác sĩ nguyên một tầng, mới kéo hai người tách ra được.



Sau khi Sầm Đóa Nhi có lấy lại được phản ứng thì dĩ nhiên không chịu thua, nhân lúc người khác không chú ý liền đạp mạnh vào bụng Sầm Uất Nhiên.



Đúng lúc bị Ân Hoán lao ra khỏi thang máy nhìn thấy, hắn ta không nói lời nào mà trực tiếp đi tới, túm lấy mái tóc dài kia, chát chát chát…



Mấy cái bạt tai vang lên vô cùng rõ ràng khiến cho Sầm Đóa Nhi xây xẩm mặt mày, nhưng vẫn chưa xong, lại bắt chước động tác của cô ta khi nãy, đá thẳng vào bụng, sức lực mạnh hơn ít nhất phải ba lần.



Tần Dung gào lên: “Tao liều mạng với mày!”



Ân Hoán vốn xuất thân từ giới giang hồ, đánh nhau còn nhiều hơn ăn cơm, tuy nói rằng sau khi hợp tác với Đàm Hi đã dần dần thu lại cái bản tính hung dữ, nhưng sự hung bạo thích bao che đã ăn sâu vào trong xương tủy, thứ hắn ta không chịu được nhất là cảnh người của mình bị ức hiếp.



Nhất là khi người đó còn là vợ của hắn.



“Mụ già! Người phụ nữ của Ân Hoán tôi mà bà cũng dám đánh! Chán sống rồi chứ gì!”



Tần Dung kêu thảm một tiếng, cả người bay ra ngoài.