Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 209 : Tráng đinh lâm thời đàm hi
Ngày đăng: 21:35 28/04/20
G
ần đây, bài post bình chọn hoa khôi trường có dấu hiệu từ từ hạ nhiệt.
Nguyên nhân là vì, trong trường vô cớ có người thao túng, vừa đăng lên đã lập tức bị xanh màn hình, buộc phải khởi động lại máy tính mới thoát khỏi giao diện được.
Mọi người đã bị một lần, không có lý nào lại tiếp tục đâm đầu vào họng súng nữa, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, độ nóng bài post hoa khôi trường đã giảm xuống.
Hệ thống máy tính phụ trách bảo trì diễn đàn lập tức lên tiếng thanh minh, nói là bị hacker tấn công, đang tích cực tìm phương án giải quyết.
Khi Đàm Hi biết chuyện thì mọi chuyện đã được xử lý xong, nghe nói phía trường học đã tìm chuyên gia bảo mật đến để chống lại sự tấn công của hacker.
Sự tò mò thôi thúc khiến cô đăng nhập vào công cụ quản lý để xem cái gọi là “tường bảo mật chuyên gia” kia, thời đại số liệu phức tạp đầy trời, phức tạp lề mề, chỉ phòng thủ chứ không tấn công, xem ra trình độ cũng không ra sao.
Sự nghiệp bán giày giảm giá 5% toàn bộ sản phẩm đại công cáo thành, Đàm Hi kiếm được gần 20 vạn, túi tiền căng phồng lên nhanh chóng.
Cô vung tay: “Hôm nay tớ mời cơm, các cậu muốn ăn gì cứ gọi thoải mái!”
Lúc đó, trong nồi lẩu chín ô đang sôi sùng sục dầu đỏ, ai nấy đều ăn đến trên trán lấm tấm mồ hôi, gò má ửng đỏ.
“Đã thật!” Tiểu công trúa ăn được một nửa, thình lình thoát ra một câu giọng Tứ Xuyên.
Đàm Hi nghe hiểu nhưng không nói gì.
An An và Hàn Sóc lơ tơ mơ, tiểu công trúa nhân cơ hội giảng giải một hồi, mặt mày hớn hở.
“… Tóm lại, chính là cảm giác sung sướng thoải mái!”
Trạng thái của Hàn Sóc đã có sự thay đổi rõ rệt, tuy sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng đã có hồng hào hơn một chút.
Mang một mái tóc sặc sỡ, đường kẻ mắt vừa to vừa đậm, đi đến trạm nào cũng có tỷ lệ quay đầu lại nhìn là một trăm phần trăm.
Ăn lẩu xong, nhóm bốn cô gái lại đi đến quán karaoke gọi một phòng riêng.
Hàn Sóc mở màn, hai bài hát kinh điển của Micheal Jackson, bầu không khí bỗng nhiên hào hứng hẳn lên, ngay cả An An vốn dĩ thanh tao nho nhã cũng góp tặng một bài.
Núi non trùng điệp ánh vàng sáng lại tắt
Tóc mây muốn xòa xuống gò má tuyết
Lười dậy vẽ lông mày, trang điểm chải chuốt muộn
…
Mới dán áo lưới thêu
Từng đôi chim cô vàng
…
Bài hát “Bồ tát man” đã được An đại mĩ nhân biểu diễn ai oán uyển chuyển mà đẹp đẽ, đôi mắt sáng kia lúc này đã phủ đầy lớp sương mù mỏng, giống như tất cả ẩn tình không được hiểu thấp, khiến người ta không khỏi đau lòng.
“An An đẹp quá…” Trong mắt tiểu công trúa toát lên vẻ si mê, “Tớ cứ cảm thấy cậu ấy là một người có tâm sự.”
Sau khi Phạm Trung Dương trao đổi với nhân viên công tác, mỗi người nhận một bộ đồng phục, nữ sinh mặc áo thun váy ngắn, nam sinh mặc quần dài áo sơ mi dài tay.
“Chào mừng các bạn sinh viên! Sau đây tôi sẽ phân công công việc ở các khu triển lãm như các bạn đã đăng ký, nếu có bất cứ vấn đề gì các bạn có thể tìm người phụ trách khu vực triển lãm của mình để trao đổi …”
Đàm Hi đi đến khu vực tranh sơn dầu phái trừu tượng, vừa khéo lại cùng một khu với nam sinh vừa nãy.
“Trùng hợp quá.” Cô gật đầu.
“Hi, lại gặp cậu rồi.” Nam sinh khi cười có một cặp má lúm đồng tiền rất đẹp.
Đàm Hi yên lặng di chuyển ánh nhìn, người phụ trách đi đến, sắp xếp công việc cho hai người xong rồi rời đi như một cơn gió.
“Tiếng Anh của cậu đã qua cấp bốn chưa?”
Đàm Hi lắc đầu, “Tôi mới năm nhất.” Vừa mới nhập học.
Nam sinh hiếu kỳ nhìn cô đánh giá một hồi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Vậy thì chúng ta đổi đi, ở đây có rất nhiều người nước ngoài, tôi sợ cậu không ứng phó lại được.”
Đàm Hi nhíu mày.
Công việc của cô là đón khách ở cửa, tương đương với nhân viên lễ tân, bán mặt thôi mà.
Công việc của nam sinh là bảo vệ sản phẩm triển lãm, làm công việc hậu trường.
Trước khi đến đây, nghe nói hoạt động lần này sẽ được tính vào kết quả kiểm tra cuối kỳ, và liên quan đến việc lựa chọn trao đổi học sinh học kỳ sau, lộ mặt ra đương nhiên nhiên là tốt hơn không lộ mặt rồi.
Đương nhiên, Đàm Hi cũng không muốn dùng tư duy tính toán lợi ích như vậy để đánh giá ý tốt của một người, nhưng quả thực cô không thích kiểu tự ý quyết định như vậy.
“Không cần đâu, tự tôi có thể ứng phó được.”
“Tiếng Anh của cậu còn chưa qua được cấp bốn, cầu tiến là chuyện tốt, nhưng cũng không nên cưỡng ép bản thân, dù sao cũng liên quan đến hình tượng của đại học T, nếu chẳng may có người nước ngoài…”
“Tôi không cho là không qua được cấp bốn đồng nghĩa với việc tiếng Anh không tốt.” Đàm Hi ngắt lời hắn, chợt nở nụ cười, “Hơn nữa, tôi rất thích công việc này, không muốn đổi.”
Đôi môi khẽ động hai cái, đáy mắt nam sinh lướt qua sự khó xử, Đàm Hi coi như không nhìn thấy.
Hai người ai vào việc nấy.
Bởi vì thời gian còn sớm, chưa có nhiều người tới tham quan, một vài người đến đều là người Trung Quốc, chưa gặp người nước ngoài.
Tăng Kỳ vì bị hố một phen, tâm trạng không được tốt lắm, chiếc khăn nhung trong tay cứ lau đi lau lại bục triển lãm.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Đàm Hi, sẽ thấy người con gái đoan chính đứng ở lối vào, bóng lưng tinh tế, vẫn là chiếc áo thun và váy ngắn đồng phục, nhưng được mặc trên người cô lại toát lên ý vị đặc biệt.
Tóc đuôi ngựa buộc gọn, trang điểm nhẹ, không có gì điểm xuyết phức tạp đẹp như thể bức tượng điêu khắc tự nhiên.
Bỏ đi sự không thoải mái vừa rồi, Tăng Kỳ vẫn rất có thiện cảm với cô.
Nghĩ lại thì, có lẽ đây là một cô gái thẳng thắn bộc trực …
Vốn dĩ, hắn muốn nhận công việc tiếp đón khách là vì muốn lộ mặt nhiều hơn trước mặt giáo sư Phạm, để thuận tiện cho con đường thi trao đổi sinh viên ở kỳ sau.
Phải biết rằng, Phạm Trung Dương là một trong những giám khảo cố định, nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho ông ấy thì…