Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 216 : Còn có kiểu tỏ tình như vậy nữa sao?

Ngày đăng: 21:35 28/04/20


Thời Nguyệt nhìn cô cười đồng cảm: không còn cách nào khác, đám người này chính là tẻ nhạt như vậy đấy.



“Cảm ơn.” Giọng nói nhẹ nhàng khắc chế truyền đến, Tống Tử Văn đứng vững lại trong chốc lát, Đàm Hi cũng thuận thế thu tay lại.



Đôi mắt người đàn ông mênh mang.



Cơm no rượu say, ra khỏi Đồng Hòa Lâu, lại đến một màn bắt tay bắt chân chào tạm biệt, Đàm Hi giơ tay nhìn đồng hồ, còn một tiếng rưỡi nữa là đến giờ ký túc xá đóng cửa rồi.



Nếu không phải Tống Tử Văn nhìn về phía bên này và ra hiệu bằng ánh mắt thì cô đã chuồn mất từ lâu rồi, sao còn phải ở lại đây nghe đám người này lên giọng kiểu cách?



Lại mười lăm phút nữa trôi qua, mọi người mới dần tản về, người không có xe thì gọi xe về, người có xe đều đã sắp xếp người lái thay.



Phạm Trung Dương đưa Thời Nguyệt và một nam sinh khác về trường, cuối cùng chỉ còn lại Đàm Hi và Tống Tử Văn.



Gió đêm khẽ lướt qua, nhè nhẹ thấm lạnh.



“Tôi đưa em về.” Người đàn ông mở lời.



Đàm Hi nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Lãnh đạo Tống muốn lấy thân thử nghiệm pháp luật đấy à? Say rượu lái xe phải vào cục cảnh sát ngồi uống cà phê đấy.”



Khẽ cười, trầm giọng, “Tôi không say.”



“Chẳng có ai say rượu lại nhận mình say cả.”



“Có lái xe lái thay.”



Đàm Hi nhìn khắp bốn phía, hồi lâu sau cũng không đợi được xe taxi.



Lúc này, Tống Tử Văn đứng im chờ đợi, hai tay cho vào túi quần, thân ảnh cao lớn như cây đại thụ thẳng tắp.



Bỗng dưng, ánh mắt khựng lại, Đàm Hi chạy nhanh về một phía.



Người đàn ông theo sát phía sau.



“Chiếc xe này của ai?” Cô gái dừng lại bên một chiếc xe Ford màu đen, giơ tay ra vỗ lên đầu xe.



Tống Tử Văn nhìn lướt qua, thốt ra một cái tên.



“Chính là cái tên heo mập khuyên tôi uống rượu ấy hả?” Có lẽ cô không nhớ lầm.



Khóe miệng người đàn ông co giật, “Em muốn làm gì?”



“Là xe của hắn ta thật sao…” Đàm Hi cười hai tiếng kỳ quái, Tống Tử Văn nghe mà thấy tê dại da đầu.



“Đừng có suy nghĩ xiên xẹo, tránh để tự hố mình!”



Đàm Hi khua tay, “Anh nghĩ quá nhiều rồi.” Cô còn chưa ngốc đến mức tự bê đá đập vào chân mình, nhưng mà, trả đũa một chút thì vẫn được mà!



Mở túi xách, lục lọi, Đàm Hi liền rời đi.



Tống Tử Văn nhìn đến mơ mơ màng màng, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên bánh xe bên phải phía trước, chợt ngẩn người.



Ba chiếc ghim đang tắm dưới ánh trăng, ánh lên vẻ sắc bén lẫm liệt.



Cuối cùng, Tống Tử Văn vẫn tìm người lái xe thay, đưa Đàm Hi về trước cổng trường học.



Anh ta cũng xuống xe theo.




“Ài, không phải là anh quên uống thuốc đấy chứ?” Đàm Hi lại gần, nhìn quét cậu ta từ trên xuống dưới.



Tăng Kỳ luống cuống, “Em ngậm máu phun người!”



“Nếu không thì anh lên cơn gì đấy? Thứ nhất, tôi không thân thiết gì với anh cả; thứ hai, tôi không chấp nhận lời bày tỏ của anh; thứ ba, không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống cả! Nói đi, anh muốn làm gì?”



Ánh mắt lóe lên kịch liệt, “Anh… chỉ là anh thích em thôi…”



Nói đến câu sau, cậu ta cảm thấy bản thân không thể nói tiếp được nữa.



Đàm Hi phì cười, “Lần đâu tiên gặp loại người kì quặc như anh đấy. Trời tối rồi, đi về tắm rửa nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài giả ma dọa người nữa.”



Nói xong vòng đi, ngâm nga câu hát, sải bước về phía trước.



Tăng Kỳ đứng nguyên tại chỗ nắm chặt nắm đấm, lại ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt đã có một tầng âm u bao phủ.



“Em không sợ anh lan truyền chuyện em câu dẫn giáo sư ra ngoài sao?”



Bước chân ngừng lại, trên mặt Đàm Hi đầy mây đen kịt: “Anh – nói – cái – gì?”



Tăng Kỳ cười, nắm đấm càng siết chặt hơn, ngay cả cơ bắp cũng run lên theo, “Sao nào? Sợ rồi à? Anh đã biết bí mật của em rồi, nếu không muốn anh nói ra ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không, anh sẽ khiến em thân bại danh liệt!”



“Bí mật?” Đàm Hi chẹp chẹp miệng, không biết nghĩ đến chuyện cười gì mà bắt đầu vỗ tay: “Trí tưởng tượng của anh đáng được một trăm linh một điểm đấy, không đi viết tiểu thuyết thì quá là lãng phí nhân tài rồi.”



“Đàm Hi! Em đừng tưởng anh không dám?” Tăng Kỳ cắn răng.



“Anh dám thì anh đi đi!” Cô khua tay, giống như đuổi gián.



Tăng Kỳ nhìn cô chằm chằm, giống như đang nhìn rõ xem rốt cuộc người này đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng cậu ta không thể tìm ra được bất kỳ tâm trạng sợ hãi hay nghi kỵ nào trên gương mặt ấy.



Cô không lo lắng sẽ bị trường đuổi học hay sao?



“Nhưng mà, trước khi anh đi, tôi phải tặng anh một món quà lớn đã…”



Nhân lúc Tăng Kỳ còn đang buồn bực suy đoán thì chân cậu ta đã đột nhiên gập lại, cơ thể không tự chủ được đổ rạp về phía trước, chớp mắt đã nằm sõng xoài dưới đất với một tư thế nhục nhã, Đàm Hi lấy một túi khăn giấy chưa bóc nhét vào miệng hắn, một tay đè lên gáy cậu ta, sau đó bắt đầu tay đấm chân đá.



“Ai cho anh bày tỏ hả? Đồ đê tiện!”



“Đưa ra ánh sáng? Sáng cái con mẹ nhà anh ấy!”



“Nghĩ mình là khổng tước thật hả? Để lộ hết cả mông đít ra, mà còn muốn học người ta xòe mông hả? Anh thấy hay ho lắm à?!”



“Thấy tức tối khi tôi được giáo sư đối tốt chứ gì? Có bản lĩnh thì tự anh tạo quan hệ đi, dám uy hiếp bà đây à, con mẹ nó anh còn biết xấu hổ nữa không hả?”



“…”



Tăng Kỳ kêu gào lồm cồm bò dậy, hoảng hốt chạy trốn, giống như phía sau có ma quỷ đang đuổi theo.



Đàm Hi vỗ tay, bỗng nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vô cùng sảng khoái.



Mẹ kiếp!



Còn có năm phút nữa là đóng cửa rồi!



Đang định co giò chạy, đột nhiên, một cánh tay dài giơ lên ngang người, chặn dưới hông cô, lưng cô dán lên một vòm ngực ấm áp…