Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 220 : Chơi lửa cháy tay

Ngày đăng: 21:35 28/04/20


Lục Chinh đã sớm bị cô câu dẫn đến tâm thần nhộn nhạo, tiếng “em yêu” cứ thế thốt ra, hoàn toàn không hề nghe theo sự điều khiển của đại não.



Đáp lại là một tràng cười duyên dáng của Đàm Hi, cô nghiêng người cúi đầu, cắn vào chóp mũi người đàn ông, tình cảm thân thiết dạt dào biểu đạt qua lời nói.



Người đàn ông này, đê tiện đáng yêu…



“Đến đây.” Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, giống như cái giếng khô nghìn năm.



Người con gái nhướng mi, vung sợi dây thừng đi đến bên cạnh giường, ánh mắt bễ nghễ không ai bì nổi.



“Gần thêm nữa.”



Đàm Hi ngồi xuống mép giường, bắt đầu cởi quần áo trước mặt người đàn ông, cùng với từng chiếc cúc áo được cởi ra, hơi thở của người đàn ông cũng càng trầm đục hơn, lồng ngực phập phồng bất định.



Khi bờ vai trắng nõn lộ ra trong không khí, xương quai xanh tinh tế hiện ra trước mắt, ánh mắt người đàn ông hơi lạnh đi, vô thức giơ tay lên, nhưng không ngờ cổ tay đã bị siết chặt lại, một luồng sức mạnh kéo anh lại.



Công lao của sợi dây thừng.



“Khuyên anh đừng có động đậy. Nhưng mà, có muốn cũng không động đậy được đúng không?” Cô gái nhướng mày cười, dương dương đắc ý.



Ánh mắt người đàn ông căng lại, bỗng sinh ra hàn ý.



Cánh tay mảnh dẻ, du ngoạn xuống dưới, những chỗ đi tới khơi lên một mảng nóng bóng.



“Hi Hi…”



“Suỵt! Đừng nói gì cả.” Ngón trỏ áp sát bờ môi, đôi mắt như tơ.



“Đừng làm loạn nữa …”



“Chiều nay rõ ràng là anh đã đồng ý rồi mà.”



“…”



Đây có gọi là tự đào hố chôn mình không?



Đàm Hi trèo lên giường, hai tay chống nạnh, cười đến tùy tiện ngông cuồng.



Đôi chân dài thẳng tắp dưới ánh đèn rực rỡ đẹp đến chói mắt, khiến ánh mắt người đàn ông càng căng lại, cổ họng khô rát.



Trong gần nửa giờ đồng hồ sau đó. Cô nàng nào đó cố hết sức khơi dậy ngọn lửa, khiêu khích chuyện bản năng kia, thỉnh thoảng lại kèm với đoạn đối thoại dưới đây.



Cô nàng: “Ui chao, anh làm sao vậy?”



Đáp lại cô, là tiếng cắn răng của người đàn ông.



Cô nàng: “Em sờ thử xem, anh bị sốt rồi à?”



Nghiến răng kèn kẹt.



Nhị gia: “Cởi dây thừng ra.”



Cô nàng: “Em không cởi đấy!”



Nhị gia: “Đàm Hi!” Ẩn nhẫn đến sát giới hạn.



Cô nàng: “Có gọi bà đây cũng vô dụng thôi.” Lè lưỡi, không hề sợ hãi.



Nhị gia: “Hi Hi, ngoan nào …” Cứng không được đành nhẹ giọng khuyên nhủ.



Cô nàng: “Em không ngoan chút gì hết.”



Nhị gia: “Chó con, em đừng có hối hận đấy!”
Cô nàng nào đó sợ hãi co người lại, “Không chơi nữa, em mệt lắm…”



Trái tim người đàn ông mềm nhũn, một cục bột mềm mại yêu kiều đang cong cong, thấy anh lại gần, đáy mắt lộ vẻ hoảng loạn, xem ra đúng là đã bị anh giày vò quá mức rồi.



“Ngoan, anh không động vào em nữa.”



Bán tín bán nghi.



Lục Chinh giơ tay đặt lên eo người con gái, “Mệt rồi à?”



“Ừm.” Giọng mũi nồng đậm, còn mang theo vài phần đáng thương ủy khuất, khiến người ta yêu thương.



“Đi tắm đã.”



“Em mệt, không muốn động đậy.”



“Anh bế em đi.”



“Không muốn…” Cô nàng nào đó sống chết ôm lấy cái giường không buông, “Ai biết anh có ý đồ gì chứ?”



Lục Chinh bị cô chọc cho bật cười, hỏi ngược lại, “Em nói xem anh có ý đồ gì nào?”



Đàm Hi lầu bầu hai tiếng, không để ý tới anh nữa.



“Ngoan, đừng quấy nữa, tắm xong rồi ngủ cho thoải mái.”



Nghe xong lời này, cô nàng nào đó bỗng nóng giận không có chỗ phát tiết: “Cái đồ khốn nạn nhà anh! Suốt ngày chỉ biết bắt nạt em! Đồ xấu xa! Hu hu…”



Nói xong bắt đầu rơi lệ, lại giơ tay lên lau nước mắt, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng ấm ức.



Trong lòng Lục Chinh đột nhiên đổ sạp một cái, vừa ngứa ngáy lại mềm nhũn: “Đừng khóc nữa, lần sau anh sẽ nhẹ hơn…”



“Anh còn muốn có lần sau nữa à?”



“Được được được, không có lần sau…” Lục Chinh đành phải thuận theo cô.



“Anh xin lỗi em đi!”



“Được, anh xin lỗi.”



“Anh đi đi!”



Người đàn ông vừa bực lại vừa buồn cười: “Em muốn anh đi đâu bây giờ?”



Đàm Hi chống quai hàm, vẻ mặt đầy ắp sự lên án.



Lục Chinh thương xót cô, cúi người hôn một cái, động tác nhẹ nhàng đến mức không thể tin được.



“Được rồi, đừng giận dỗi nữa.”



Lần này, Đàm Hi để anh ôm lấy, hai tay vòng lên cổ anh, nghiêng mặt dán vào lồng ngực anh, nhỏ giọng thầm thì: “Không được ức hiếp em nữa…”



“Rõ ràng là em muốn chơi.”



“Anh không chịu phối hợp.”



Lục Chinh bế cô vào phòng tắm, một tay lấy khăn tắm đặt lên trên bồn rửa tay, vỗ nhẹ mông cô: “Ngồi cho vững.”



“Đau chân.” Cái miệng nhỏ nhắn trề ra, giống như lại sắp rơi lệ nữa.



Đàm Hi hối hận rồi, hối hận đến mức xanh cả ruột rồi, cô chơi lửa không vui nên mới đi trêu chọc một con sói!