Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 228 : Anh muốn bảo vệ cô, không cần báo đáp

Ngày đăng: 21:35 28/04/20


“Anh đừng gọi tôi…” Sầm Uất Nhiên liên tiếp lùi lại phía sau, toàn thân run rẩy.



Hai tay để trước ngực bảo vệ, tư thế cảnh giác đề phòng.



Ân Hoán từng bước ép sát, cuối cùng đè cô vào tường.



“Rốt cuộc tối qua em đã ở với ai? Tại sao lại không về nhà?”



Sầm Uất Nhiên quay đầu sang chỗ khác, từ sụp đổ đến tê dại, cho đến cuối cùng đã không còn biểu cảm gì nữa.



“Nói đi chứ!” Ân Hoán giơ tay ra bóp cằm cô, mạnh mẽ kéo cô lại, nhìn thẳng vào mặt mình.



“Anh muốn tôi nói cái gì?” Sầm Uất Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi lên giường với một thằng đàn ông xa lạ, thế đã khiến anh hài lòng chưa?”



“Con mẹ nó, em nói lại một lần nữa xem!” Cơn giận dữ nổi lên.



“Sao nào, chỉ có anh được ôm ấp tay kề với gái lạ, không cho tôi lẳng lơ đĩ thõa à?”



Ân Hoán rủ mắt xuống, một lúc sau, giọng nói vừa trầm lại vừa khàn: “Nhiên Nhiên, đừng nói bản thân mình như vậy…”



Hắn đau lòng.



Sầm Uất Nhiên cắn chặt môi dưới, nhưng khóe mắt đã đỏ ngầu lên.



Ân Hoán cởi áo khoác, khoác lên vai cô, ghé sát lên cổ áo cô, đầu ngón tay lướt qua gò má bỗng nhiên khựng lại.



Sầm Uất Nhiên nhìn sang tấm gương ở bên cạnh, ánh mắt người đàn ông đã dừng lại thật lâu ở vị trí gò má mình, còn ở chỗ đó, dấu vết loang lổ.



Cô cười sầu thảm.



“Tránh ra, tôi mệt rồi.”



Ân Hoán cụt hứng thu tay lại, vẻ khiếp sợ trong mắt giống như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào trong lòng người phụ nữ.



Chẳng lẽ là do cô yêu cầu quá cao?



Thôi bỏ đi…



Cởi giày, lên giường, kéo chăn quấn quanh người thành con gián, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy an toàn.



Ân Hoán đứng nguyên tại chỗ, giống như một thanh gỗ không có ý thức.



Hồi lâu sau, giọng nói gần như trầm khàn, giống như lốp xe nghiền qua vỡ nát.



Hắn nói: “Rốt cuộc là em có… làm chuyện đó với người đàn ông khác không?”



Căn phòng yên lặng.



Tiếng đá cửa khiến tim Sầm Uất Nhiên run lên, cô vẫn không mở mắt, một giọt lệ trong suốt vòng quanh khóe mắt, cuối cùng lăn men vào trong theo hàng tóc mai.



Gió mát ngoài cửa sổ, cũng không thổi bay được cái lạnh lẽo trong lòng người.



Tiễn Sầm Uất Nhiên đi, Giang Dự quay về phòng bệnh.



“Chú Sầm.”



“Nhiên Nhiên đi rồi à?”



“Vâng.”



“Tối qua đã có chuyện gì?” Sắc mặt Sầm Chấn Đông đột nhiên trầm xuống, cho dù đang bệnh tật nhưng cũng không hề làm mất đi khí thế sắc bén nghiêm nghị của ông.



Giang Dự có chút do dự.



“Đức hạnh của Đóa Nhi thế nào, chẳng lẽ chú còn không biết hay sao? Cháu cứ nói thẳng đi!”



Cho dù Sầm Chấn Đông đã có sự chuẩn bị, nhưng sau khi nghe xong cũng không nén được đấm ngực dậm chân, nước mắt chảy ra: “Đứa con gái bất hiếu! Sao nó dám làm như vậy? Làm sao nó dám chứ? Đó là chị gái ruột của nó cơ mà!”



Giang Dự vội vã xoa dịu cơn giận của ông: “Chú Sầm, chú giữ gìn sức khỏe…”



“A Dự, chú biết chuyện này là không công bằng với cháu, nhưng chú Sầm vẫn phải nhờ cháu giúp đỡ!”



Mi tâm người đàn ông khẽ động, anh ta đã mơ hồ dự liệu được lời nói tiếp theo.



Quả nhiên…



“Chú muốn giao Nhiên Nhiên lại cho cháu, mong cháu có thể chăm sóc cho nó cả đời! Để bù lại, chú sẽ chuyển nhượng tất cả đất đai ở Giang Châu đứng tên Sầm Thị cho cháu…”



Bù đắp không hề nhỏ.



Giang Châu ngày nay được gọi là “thủ đô ma”, là đầu đàn của nền kinh tế dẫn đầu vùng duyên hải phía đông nam, có thể nói là tấc đất tấc vàng.



Sầm Chấn Đông năm xưa có con mắt tinh đời, ngay từ khi khu vực mới ở Phổ Đông còn chưa náo nhiệt như bây giờ đã mua liền lúc hai mươi miếng đất, còn vì vậy xích mích với hội đồng quản trị.



Ngày nay, những miếng đất cổ này đã tăng giá lên gấp trăm lần, Sầm Chấn Đông cũng từ “kẻ coi tiền như rác” năm xưa vọt chuyển thành “cái chân vàng”, người người đều muốn chạy theo ôm đùi.



Có thể biết được rằng, giá những miếng đất này khả quan đến đâu.



Giang Dự hiểu rõ sức hấp dẫn của miếng bánh này lớn đến đâu, không chỉ là vì tiền, thậm chí còn liên quan đến việc toàn bộ Giang gia có thể tiếp tục duy trì được địa vị ông trùm ở “thủ đô ma” không.



“Xin lỗi chú Sầm, cháu không thể đồng ý được…”



“Cháu! Khụ khụ khụ…”




Cô hỏi rất nhẹ, như sợ đánh thức cái gì.



“Chú Sầm… sắp đi rồi.”



Trước mắt choáng váng đảo lộn.



“Nhiên Nhiên? Sầm Uất Nhiên?”



“… Đợi tôi.” Cắn nát đầu lưỡi, vẫn cố gắng kiên cường.



Vén chăn xuống giường, mặc đại một bộ quần áo, đi dép lê u mê đi ra khỏi cửa.



Phải làm sao đây?



Đúng rồi! Đi đến bệnh viện!



Rõ ràng là sáng nay vẫn còn tốt mà, không hề giống một người bệnh…



Toàn thân Sầm Uất Nhiên cứng đờ, sống lưng lạnh ngắt, cô nghĩ lại những người trong thôn thường nói minh mẫn cuối đời.



“Bác tài, đi đến bệnh viện!”



“Hả? Từ đây đến đó có hai con phố, không cần chứ…”



“Tôi bảo bác đi đến bệnh viện! Cứ đi đi!”



Tài xế taxi bị vẻ mặt điên cuồng của cô dọa cho sợ, vốn định lái xe đi thẳng, nhưng thấy cô nắm chặt tay nắm cửa xe không chịu buông ra, nên đành thôi.



“Được rồi được rồi, lên đi, tôi đưa cô đến đó…”



Người tốt mà còn bị coi là lòng lang dạ sói!



Nghĩ lại cũng đành bỏ đi, có lẽ là người thân sắp mất, cho nên vội vã đến đó để gặp mặt lần cuối…



Cuối cùng, tài xế cũng không thu tiền, để cô đi luôn vào bệnh viện.



Ài, đúng là số khổ mà…



Giang Dự nhìn thấy Sầm Uất Nhiên thất hồn lạc phách, ánh mắt run sợ, không nói gì cả, dắt tay cô chạy thẳng lên tầng ba.



“Ba tôi… sao rồi?” Vừa chạy vừa thở hổn hển vừa khóc, mắt mũi đều đỏ ngầu.



Trong lòng Giang Dự đau như bị kim đâm.



“Chiều nay, hai mẹ con Tần Dung và Sầm Đóa Nhi đến gây náo loạn một trận, sau đó chú Sầm bắt đầu nôn ra máu. Bây giờ vẫn đang cấp cứu…”



“Tại sao lại như thế được…” Ngắc ngứ lẩm bẩm, vẻ mặt đờ đẫn.



“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi…” Đáng tiếc, ngay cả bản thân anh cũng không muốn tin lời an ủi ấy.



Đột nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra từ bên trong.



“Ai là người nhà bệnh nhân?”



“…”



Giang Dự khẽ gọi cô, Sầm Uất Nhiên giật mình bừng tỉnh, “Tôi! Tôi là con gái ông ấy!”



Bác sĩ rút một tờ giấy A4 từ trong tập tài liệu ra, bên trên in chằng chịt đầy chữ, “Đây là giấy đồng ý phẫu thuật.”



Ngay sau đó lại lấy tiếp ra một tờ giấy khác, “Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, ký cùng giấy kia luôn.”



Tay chân Sầm Uất Nhiên lạnh ngắt.



“Tỷ… tỷ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu?” Hàm răng đập lập cập trên môi, run rẩy không ngừng.



Bác sĩ thở dài, “Chưa đến năm mươi phần trăm.”



“Nếu như không làm thì sao?”



“Chỉ còn tối nay nữa thôi.”



Sầm Uất Nhiên đứng đờ người tại chỗ, chần chưa chưa đặt bút.



“Chúng tôi không làm!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Sầm Đóa Nhi đã đi đến trước mặt cô, vành mắt đỏ ửng liếc nhìn cô, thẳng tay cướp tờ giấy đồng ý trên tay cô.



Giang Dự kéo tay cô lại, ôm Sầm Uất Nhiên lùi về phía sau nửa bước.



“Giang Dự! Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không cần một người ngoài như anh xen vào!”



Người đàn ông không thèm để tâm đến lời gào thẻ của cô ta, rủ mắt xuống, đôi mắt lộ vẻ dịu dàng nhìn người trong lòng, “Nhiên Nhiên, em quyết định đi.”



“Không…” Cô lắc đầu, bàn tay cầm bút run rẩy dữ dội.



Sầm Đóa Nhi không lấy được giấy đồng ý, trực tiếp quay sang bác sĩ, “Không làm phẫu thuật! Bây giờ đưa ba tôi ra ngoài ngay, tôi muốn gặp ba tôi lần cuối!”



Bác sĩ nhíu mày, “Bắt buộc phải được thân nhân đồng ý…”



“Tôi là con gái của bệnh nhân! Chị nhìn hộ khẩu…” Khi Sầm Đóa Nhi lục túi, Sầm Uất Nhiên nhìn thấy một bản tài liệu nằm bên trong, hai chữ “di chúc” to đùng gai mắt.



Bỗng giật mình một cái, cô liền phản ứng lại!