Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 232 : Có nên lấy thân báo đáp hay không?

Ngày đăng: 21:35 28/04/20


“Xin bà bớt đau buồn.” Trương Lư cúi người chào Tần Dung, tiếp đó cúi đầu thể hiện thành ý với hai chị em nhà họ Sầm.



Tần Dung đáp lễ, vẻ mặt lãnh đạm.



Sầm Đóa Nhi nhìn chằm chằm vào túi văn kiện trên tay anh ta, ánh mắt phức tạp khó hiểu.



Sầm Vân Nhi dựa vào trong lòng Tần Thiên Kỳ, khóc sụt sịt, trong số tất cả mọi người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có mình cô ta không chú ý đến sự xuất hiện của Trương Lư.



Người có chồng lo mọi việc nên tâm cũng bớt u sầu.



Trương Lư đứng giữa linh đường, cúi đầu gập người với di ảnh, mỗi lần khom lưng đều chín mươi độ tiêu chuẩn, đủ để thể hiện thành ý.



Cúi người ba cái xong, khẽ ho hai tiếng, âm lượng không lớn, là sự tôn trọng đối với người chết, nhưng cũng không nhỏ, đủ để mọi người có mặt đều nghe thấy.



“Tôi là Trương Lư, là thư ký cá nhân của chủ tịch Sầm, ngày 27 tháng 8 năm 2033, tôi đã nhận được sự ủy thác của ông Sầm Chấn Đông, căn cứ vào di nguyện của ông ấy, được nhiếp ảnh gia XX quay phim lưu lại toàn bộ quá trình...”



Vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, ai nấy đều vểnh tai lên, kịch hay sắp mở màn rồi!



Thân hình Tần Dung khẽ lung lay, Sầm Đóa Nhi tiến lên đỡ, nhưng bị bà ta lặng lẽ gạt ra.



“Mẹ!” Cô ta đè giọng xuống, từng chữ đều như xen qua kẽ răng rít ra, “Bây giờ là lúc nào rồi? Mẹ vẫn còn giận con sao? Ba đi rồi, chỉ còn lại ba mẹ con nương tựa vào nhau, nếu chúng ta cũng sụp đổ thì công ty phải làm sao? Mẹ muốn cái đồ nghiệt chủng kia được hời ư?”



Tần Dung cúi đầu lau nước mắt.



Sầm Đóa Nhi tức giận đến phát điên, họ tưởng rằng cô ta không đau lòng sao?



Đó là cha ruột của cô ta đó!



Trái tim con người cũng là máu thịt, sao có thể hờ hững thờ ơ?



Nhưng cô ta hiểu rõ rằng, bây giờ không phải là lúc để bi thương, vẫn còn có một trận đấu ác liệt phải đánh, quyết không thể để thứ thuộc về họ rơi vào tay người ngoài được!



Đặc biệt là quyền cổ phần của công ty…



“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi! Cái đồ nghiệt chủng kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm, sao mẹ có thể…”



“Đóa Nhi, đủ rồi.” Tần Dung ngắt lời cô ta, “Mẹ mệt lắm, không muốn thảo luận về những chuyện này nữa.”



“Mẹ!”



Sầm Đóa Nhi tức giận đến đỏ bừng hai mắt, đau xót vì bất hạnh, tức giận vì không tranh giành!



Cô ta chạy vạy khắp nơi là vì ai?



Cô ta lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo là vì ai?



Nhưng kết quả là cô ta thu được cái gì chứ?



“Có phải mẹ trách con chiều hôm đó đã ép ba ký tên vào bản di chúc mới không?” Cô ta hỏi lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng.



Tần Dung chợt ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô ta, kinh ngạc, luống cuống, còn có sự chột dạ vì bị nói trúng.



Quả nhiên là như vậy…



Sầm Đóa Nhi cười, cảm giác thê lương xộc lên tận đầu, nhưng chỉ một giây sau đã dồn nén tất cả nước mắt xuống, cô ta vẫn còn là cô hai lạnh lùng cay nghiệt của nhà họ Sầm.



“Tùy mẹ thôi.”



Nếu họ đã muốn giả bộ thanh cao, muốn ra vẻ, không tranh không cướp, vậy thì đừng trách cô chỉ để ý đến bản thân!



“… Hiện tại nội dung di chúc như sau: Sáu mươi phần trăm cổ phần mang tên ông Sầm Chấn Đông giao cho cô Sầm Đóa Nhi thừa kế, tất cả động sản và bất động sản ở thủ đô giao lại cho vợ là Tần Dung, thương hiệu trang phục Hổ Phách dưới quyền Sầm Thị giao cho Sầm Vân Nhi quản lý, ngoài ra…”



Trương Lư hơi ngừng lại, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng nhìn Sầm Uất Nhiên, “Toàn bộ sản nghiệp của ông Sầm Chấn Đông ở Giang Châu đều chuyển tên sang cho con gái lớn là Sầm Uất Nhiên. Di chúc này là nguyện vọng thực sự của cá nhân ông Sầm, bất kỳ ai cũng không được vì bất kỳ lý do nào làm ảnh hưởng đến quyền thừa kế của những người thừa kế nêu trên với tài sản nêu trên.”



Trương Lư tuyên đọc xong bản di chúc, đưa bản di chúc và bản giấy chứng nhận của luật sư cầm trong tay, nhìn mấy người đương sự, “Nếu có vấn đề gì mời mọi người cứ đưa ra, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng rồi; nếu không có vấn đề gì thì mời mọi người ký tên.”



Giang Dự không hề bất ngờ về kết quả này.



Nhưng, anh ta vẫn đánh giá thấp vị trí của Sầm Uất Nhiên ở trong lòng chú Sầm, “chuyển tên toàn bộ sản nghiệp ở Giang Châu”, chỉ viết mấy con chữ nhẹ tênh liền đã chuyển khối tài sản ngất trời vào trong tay cô con gái mà ông ta thấy có lỗi nhất.



Bất chấp không cần biết Nhiên Nhiên có năng lực gánh vác được khối sản nghiệp khổng lồ như vậy không, cứ thế nhét vào trong tay cô.




“Vất vả cho luật sư Trương rồi, chiều mai chúng tôi sẽ có mặt đúng giờ.” Sầm Đóa Nhi nói, liếc nhìn về phía Sầm Uất Nhiên, “Chỉ hy vọng có người đừng cố ý gây chuyện thôi!”



Sầm Uất Nhiên từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không đáp lại, thần sắc lạnh nhạt cực điểm.



Từ mười giờ sáng đến hai giờ sáu phút, lễ truy điệu kết thúc.



Khách khứa xem xong vở kịch hào môn miễn phí, hài lòng ra về.



Tần Dung được Sầm Vân Nhi dìu đi, vừa đi vừa khóc, cho đến khi lên xe mới ngớt ánh mắt đánh giá tò mò của mọi người…



Sầm Đóa Nhi nghiễm nhiên trở thành trụ cột, cảm ơn các vị khách khứa, cúi người tiễn khách, dáng vẻ của một người chủ gia đình.



Sau đó, lại tìm người tham gia của giới truyền thông, đưa ra lợi ích để làm thứ trao đổi, chuyện xảy ra ở linh đường hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt báo, cũng không để truyền ra ngoài bất cứ lời đồn đại nào làm tổn hại đến hình tượng của Sầm Thị.



Cứng rắn và mềm mỏng vừa phải, vừa cảm ơn vừa đe dọa, nhanh chóng xử lý được đám truyền thông, thủ đoạn không hề tầm thường.



Ngay cả Giang Dự cũng không thể không thừa nhận, Sầm Đóa Nhi mới là người lý tưởng nhất để thừa kế công ty. Chắc hẳn chú Sầm cũng đã nghĩ đến điểm này cho nên mới quyết định giao lại Sầm Thị cho cô ta.



Sinh tồn trong gia đình hào môn, nói trắng ra chính là mạnh nuốt yếu.



Không còn nghi ngờ gì, Sầm Đóa Nhi chính là kẻ cướp đoạt mạnh mẽ đó, đủ nhẫn tâm, định lực vừa phải, quan trọng là có lòng can đảm, đàn ông bình thường chưa chắc đã có được khí phách như cô ta.



Nếu không phải cô ta đã động vào người không nên động vào thì thực ra Giang Dự cũng không ngần ngại kết giao.



“Vậy tôi cũng đi đây.” Sầm Uất Nhiên tránh ra khỏi lòng anh ta, đứng cách nửa bước.



Mi tâm người đàn ông hơi nhíu lại, “Tôi lái xe đưa em về.”



“Không cần, gần thôi, không cần phải đi xe.”



“Vậy cũng được, tôi đi bộ tiễn em qua đó.”



Sầm Uất Nhiên mím môi, cô còn có chuyện muốn nói với anh ta, liền gật đầu đồng ý.



Giang Dự cầm ô, hai người đi vào trong màn mưa bụi, không thể tránh khỏi dựa sát vào nhau.



Sầm Uất Nhiên tránh ra một chút, cố gắng duy trì khoảng cách giữa hai người, Giang Dự không cố ý tiến sát lại, mà im lặng dịch ô sang phía cô.



“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”



Lòng Giang Dự hơi trầm xuống, nhưng trên mặt không hiện rõ bất kỳ sự khác thường nào, “Phía trước có một quán cà phê, chúng ta vào đó uống ly nước rồi nói chuyện.”



“Được.”



Hai người ngồi xuống đối diện nhau.



Sầm Uất Nhiên nới cây trâm cài tóc, Giang Dự giơ tay ra định đỡ lấy nhưng bị cô tránh né.



Tay người đàn ông cứng đờ lại trong không trung, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.



Cô thuận thế đưa menu sang, “Anh xem muốn uống gì, tôi mời anh.” Tùy ý, lại tự nhiên.



Giang Dự nhận lấy, “Sao để phụ nữ thanh toán được? Phải là tôi mời em mới đúng.”



Sầm Uất Nhiên không tiếp lời, giơ tay gỡ trâm cài tóc, lại vén tóc mai rủ xuống má, hồi lâu sau mới nói, “Coi như tôi cảm ơn anh đã cứu mạng.”



“Một ly cà phê đã coi như là báo ân sao? Như trong Bạch Xà Truyện, chẳng phải nên là lấy thân báo đáp hay sao?”



Cười nửa đùa nửa thật, đáy mắt người đàn ông có vẻ thăm dò, anh ta tin là cô có thể hiểu được hàm ý trong đó.



Sầm Uất Nhiên cũng hiểu được thật, thế có là gì?



Bày tỏ hàm súc sao?



Hay là cố ý thăm dò mập mờ?



Cho dù là loại nào, thì cũng đều không phải là thứ cô thích thú muốn thấy.



“Ngoài chuyện đó ra, những thứ khác đều có thể thương lượng.” Nghĩ ngợi một lát, cô lại bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên phải là thứ tôi có, anh cứ việc mở lời.”