Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 243 : Nhị gia xuất hiện, phá vỡ màn tỏ tình
Ngày đăng: 21:36 28/04/20
Chớp mắt đã đến trước hội thể thao một ngày.
Buổi chiều Đàm Hi có tiết, khi Lục Chinh gọi điện thoại đến, cô đang bị gọi lên trả lời câu hỏi.
“Rất tốt, mời ngồi.”
“Hi Hi,“ Tiểu công trúa kéo tay áo của cô, “Điện thoại của cậu reo kìa.”
Đàm Hi lấy ra xem, bỗng nhiên mỉm cười.
“Chàng Ngốc là ai?”
“Người đàn ông của tớ.”
Tiểu công trúa bị nhét một đống cẩu lương to đùng, nội tâm sụp đổ.
“Tớ chuồn trước nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc.”
“Này…”
Đàm Hi khom người, vừa ra khỏi lớp liền gọi điện thoại lại ngay, “Đến rồi ạ?”
“Ừ, cổng trường học.”
“Em ra ngay!”
Dứt lời, cúp máy, chạy thẳng ra cổng trường.
Giữa đường, gặp được Trương Thắng khoa công nghệ thông tin đang vận chuyển biển quảng cáo cùng vời một vài người khác.
“Anh Thắng, hình như em nhìn thấy nữ thần rồi…”
“Cậu hoa mắt à!”
“Thắng Tử, đúng là…”
Trương Thắng ngẩng đầu nhìn theo, đột nhiên mắt sáng rực lên, vứt hết việc trên tay nhào tới, “Hi ~”
Đàm Hi ngừng bước, cười với cậu ta.
Hết cách, do tâm trạng cô nàng tốt mà! Sắp được gặp Chày Gỗ nhà mình rồi!
Trương Thắng nhất thời bị say mê đến thất điên bát đảo.
“À… sao gần đây không thấy em không đến học ké vậy?”
“Hơi bận.”
Trương Thắng muốn hỏi bận gì nhưng lại cảm thấy không được hay cho lắm, lắp ba lắp bắp, nửa ngày trời không nói được một câu hoàn chỉnh nào.
“Nếu không có gì, tôi đi trước đây.” Đàm Hi co giò chạy, người cô ngày nhớ đêm mong đang ở nơi không xa, rất muốn lao ngay vào lòng anh.
“Anh Thắng! Lên đi chứ! Cơ hột tốt thế này!”
“Qua cái thôn này thì coi chừng chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu nhé!”
“…”
Các bạn nhỏ nhiều chuyện xúi giục.
Trương Thắng cắn răng, dường như đang hạ một quyết tâm lớn, trực tiếp đuổi theo.
Khiến quần chúng ở phía sau cười rộ lên.
“Anh Thắng sắp xuất chiêu rồi!”
“Còn là chiêu cuối nữa!”
“Lần này chắc chắn thành công!”
“Đàm Hi! Em đợi đã…”
Cậu ta vừa gọi, gần như mọi người ở xung quanh đều nghe thấy hết.
Trương Thắng dừng ở trước mặt Đàm Hi, thở hổn hển, từ đó có thể thấy được công cuộc luyện chạy dài trong thời gian qua của Đàm Hi không hề uổng phí chút nào.
“Còn có chuyện gì à?” Giọng điệu mang theo sự mất kiên nhẫn, cô còn phải vội đi gặp Chày Gỗ nữa!
Đáng tiếc, Trương Thắng không hề phát hiện ra.
“Gần đây có luyện tập đúng không?”
Đàm Hi cau mày, “Tại sao lại hỏi thế?”
“Trước đây làm hai lần đã ngủ, hôm nay làm ba lần vẫn có thể ra ngoài.”
“…”
Cô vất vả luyện tập, 800 mét còn chưa chạy, đã để cho con sói đói này được hời trước rồi!
Đàm Hi cảm thấy rối ren trong lòng.
Cuồi cùng, hai người đi đến Đồng Hòa Lâu.
Lục Chinh gọi món, Đàm Hi cúi đầu lướt Weibo.
“Chơi gì đấy?” Anh trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, xoay qua nhìn Đàm Hi.
Đàm Hi đang bị một đống hình husky làm cho rung động, nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đẩy điện thoại qua.
Chỉ vào một tấm hình trong đó, trong hình chú husky đang nhìn vào ống kính, híp mắt lại, trông vô cùng ngốc nghếch, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
“Giống anh không?” Đàm Hi giương mày.
Đều là đồ ngốc.
Anh tỏ vẻ khinh bỉ, “Đồ ngốc!”
Cũng không biết là đang nói người hay chó.
Nhưng anh như vậy lại khiến Đàm Hi thấy đáng yêu đến đỏ mặt, Nhị gia kiêu ngạo?
Ừ, không tồi lắm.
Không lâu sau, món ăn được mang lên đầy đủ, nhân viên phục vụ biết ý lui ra khỏi phòng.
“Há cảo tôm này ngon lắm, bên trong có nguyên một con tôm đỏ, anh ăn thử xem…” Cô gắp cho anh.
Ánh mắt anh sâu xa, “Từng đến đây?”
Suýt chút nữa Đàm Hi đã gật đầu, tròng mắt bắt đầu xoay chuyển, nên nói thế nào đây nhỉ?
Lần trước, cô đến cùng với nhóm Tống Bạch.
Liếc nhìn sắc mặt nguy hiểm của anh, Đàm Hi không dám nói thật.
Hũ giấm này chua lắm, cô sợ đá đổ thì bản thân sẽ bị dìm chết mất.
Gật đầu, “Từng đến đây.”
Việc này cô không thể nào nói dối được, nếu không làm sao giải thích được việc cô biết món há cảo tôm ở đây ăn ngon?
“Đi cùng với ai?”
“Bạn cùng phòng.”
Lục Chinh chẳng hỏi nữa.
Đàm Hi ăn khá no, còn lại một lồng bánh bao yến mạch óc chó chưa đụng tới, cô kêu nhân viên bỏ hộp đem về.
“Sáng mai có thể ăn.”
“Yên tâm, ông đây sẽ không để em đói đâu.”
Đàm Hi nịnh nọt, ôm lấy cánh tay anh, cười cong mắt, “Đây là ý muốn bao nuôi phải không?”
Anh cau mày, “Đổi từ khác.”
“Đổi thành gì?”
“Nuôi lớn.”
“… Buồn nôn!”
Đàm Hi chửi thầm, nửa tháng không gặp, người đàn ông này càng ngày càng “lên tay”, ngày trở thành tài xế già sẽ không còn xa…
Cô đau lòng cho cái eo của mình.
Nước mắt tuôn rơi.