Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 246 : Vừa khéo vô lại xứng với lưu manh

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Mua được áo khoác vẫn chưa xong, Lục Chinh cứ nhất định kéo cô đi lựa áo khoác lông vũ.



“Không đi!” Đàm Hi đứng trước cửa, sống chết cũng không chịu vào.



“Đàm Hi!”



“Không phải đã mua áo khoác rồi sao? Em đang tiết kiệm tiền giùm anh.” Cô đứng đó, chớp mắt, bày ra bộ dáng “Em rất hiền thục, mau khen em đi“.



Khóe môi Lục Chinh co giật.



Đau răng!



Không miễn cưỡng cô nữa, anh dứt khoát tự đi vào, lượn một vòng, chỉ vào chiếc áo lông vũ màu trắng dài đến mắt cá chân nằm trong tủ kính, “Chiếc này.”



Nhân viên bán hàng lần đầu thấy một người đàn ông đẹp trai như thế bước vào cửa hàng quần áo nữ, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại được.



Lục Chinh lặp lại, mặt mày âm trầm.



“Hả? Vâng. Xin hỏi anh muốn size nào?”



“Có những size nào?”



“S, M, L, XL”



Tầm mắt của anh nhìn ra ngoài cửa, như đang ước định thân hình của Đàm Hi, “Lấy size XS.”



“À… Kiểu áo lông này khi thiết kế vốn đã nhỏ, nếu anh muốn lấy size XS thì nên gọi người mặc đến thử là tốt nhất.”



Đàm Hi đứng ở cửa, cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng xuyên qua cửa sổ trưng bày, cô nhìn thấy Lục Chinh đang cúi đầu nói chuyện với một nhân viên phục vụ đang mỉm cười ngọt ngào, hai người đứng rất gần, toát lên một sự mập mờ ái muội.



Nhất thời, tim cô chùng xuống.



Cũng không cần biết đồ có xấu hay không, lập tức đẩy cửa bước vào.



Một sự buồn cười nhanh chóng lướt qua trong mắt Lục Chinh, anh âm thầm lùi về sau nửa bước, “Qua đây thử xem.”



“Chiếc này?” Đàm Hi đi đến bên cạnh anh, chỉ vào chiếc áo trong tay nhân viên bán hàng, nhìn dáng vẻ cứ như đang lựa rau, cô và Lục Chinh là hai vợ chồng, còn cô nhân viên bán hàng kia chỉ là một người bán rau.



“Ừ.”



“Sao anh không lựa màu hồng?”



“Chỗ này không có.”



“…”



Đàm Hi cởi chiếc áo khoác mỏng trên người xuống, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo thun hai dây, mí mặt anh giật giật, lại khẽ dời tầm mắt đi, giơ tay ra nhận lấy chiếc áo.



Tuy chỉ thoáng nhìn trong phút chốc nhưng hình ảnh chiếc cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế không ngừng xuất hiện trong đầu anh.



Lục Chinh hít sâu, “Làm phiền cho tôi một ly nước.”



Đàm Hi xoay đầu lại cười, “Hai ly, cảm ơn.”



“Vâng, hai anh chị đợi trong chốc lát.”



Trong lúc nói chuyện, Đàm Hi đã thay đồ xong, lông vũ màu trắng phủ từ cổ xuống tận mắt cá chân, trông giống như một cục bột trắng xinh bị kéo dài.



Cô đứng trước kính, tỏ vẻ chán gét, “Béo ú như một con vịt.”



“Có con vịt nào màu trắng không?”



Đàm Hi chớp mắt, “Không có sao? Vậy thì là con ngỗng.”



Ý cười khẽ lướt qua mặt Lục Chinh, ánh mắt tỏ vẻ bó tay, anh kéo mái tóc dài bị đè trong áo khoác ra cho cô, tuy có chút vụng về nhưng đã cố gắng cẩn thận hết sức có thể.



Hai người đối mặt, ánh mắt của Đàm Hi thẳng tắp, tầm mắt rơi vào chiếc cằm có râu hơi lún phún của anh.




“A…”



Lục Chinh ôm lấy eo cô từ phía sau, ghé sát vào tai, “Muốn trốn?”



“Anh… nói hôm nay không động vào em mà!”



“Ừ.”



“Vậy mà anh còn…”



“Bây giờ anh đang động vào em sao?”



Đàm Hi muốn khóc, “Anh là tên vô lại!”



“Vừa hay, vô lại xứng lưu manh.”



“Anh nói ai là lưu manh hả? Anh mới là lưu manh!”



Lục Chinh cười, “Còn giả ngốc với ông đây à?”



“Em sai rồi, tha cho em đi.”



“Ngoan, anh vẫn chưa tắm.”



“…”



“Tắm chung.”



Lần tắm này khiến người ta đỏ mặt tía tai, nhưng Lục Chinh nói được làm được, anh thật sự không động vào cô, chỉ là chỗ nào nên hôn nên sờ thì vẫn làm đủ.



Đàm Hi muốn khóc, việc này có khác gì với việc “động vào cô” chứ?



Lục Chinh ôm vật nhỏ ướt sũng ra khỏi phòng tắm, còn bản thân thì không mặc gì hết.



Đàm Hi cũng không mặc gì dưới lớp khăn tắm, nhân lúc anh xoay người đi tìm máy sấy, cô lén chui vào ổ chăn, lấy chăn quấn người lại thành một con tằm.



Khi Lục Chinh xoay người lại, trùng hợp cũng nhìn thấy cảnh này.



Bất chợt thấy buồn cười, “Em làm gì vậy?”



“Phòng sói.”



“Chỉ dự vào một chiếc chăn rách sao?”



“…”



“Qua đây.”



Đàm Hi lắc đầu.



“Qua đây!”



“Anh xoay người qua, em mặc đồ ngủ.”



Lục Chinh cười lưu manh, “Cũng có phải chưa thấy bao giờ đâu.”



Đàm Hi bị nghẹn, hạ quyết tâm, dứt khoát vén chăn lên, bắt đầu thong thả mặc áo ngực, quần lót, cuối cùng là váy ngủ trước mặt anh.



Anh nhìn đến nổi hai mắt như muốn phun lửa, “Được lắm, gan của em càng ngày càng to rồi!”



Cô nàng Đàm cũng không phải là người dễ bắt nạt, trừng mắt nhìn thẳng lại, dáng vẻ kiêu ngạo, “Anh đã nói, hôm nay không động vào em!”



Lục Chinh là một người nói lời giữ lời, anh nói không động tức là không động.



Lúc này còn không trêu anh, Đàm Hi sẽ thấy có lỗi với thiên thời địa lợi!