Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 248 : Thử thách của an an

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Trong lòng Hàn Sóc kinh sợ, mỉm cười ngượng ngùng.



An An giơ cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, “Sắp rồi, còn 15 phút nữa.”



Tiểu công trúa chạy lon ton đi mua nước, “Một lát tới phiên Hi Hi, tớ sẽ ôm bình nước chạy cùng với cô ấy, có thể tiếp nước bất kỳ lúc nào!”



Hàn Sóc sờ mùi, đứng sang một bên, để đảm bảo an toàn, cô phải tránh xa cái “máy lạnh bằng thịt người” này.



Họ đang đứng trên chỗ khán đài, nhờ vào lợi thế trên cao nên có thể quan sát hết tình hình đường chạy mà không tốn một chút sức lực nào.



Lục Chinh đút hai tay vào túi, tầm mắt nhìn chằm chằm xuống sân chạy.



Đàm Hi rút trúng đường chạy số 5.



Mỗi tổ 7 người, khéo sao cô được xếp vào tổ đầu tiên.



“Căng thẳng quá…” Bên cạnh có một cô em đang hít thở sâu, ánh nắng buổi trưa chiếu xuống khiến khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên.



Đàm Hi khá bình tĩnh, hai vòng thôi mà, thi ở đây là thi về độ bền.



“Mọi người chú ý!” Trọng tài nhấc loa lên, khẽ họ hai tiếng, “Cuộc sắp sắp sửa bắt đầu. Xin hãy vào vị trí!”



Tổ đầu tiên xông pha đi đầu.



Trước khi chạy, Đàm Hi đặc biệt kiểm tra dây giày, vài động tác làm nóng khiến cho sự hưng phấn trong máu cô trỗi dậy, xoa xoa nắm tay.



Tiếng còi vang lên, nhắc nhở mọi người chuẩn bị.



Trên bảy đường chạy, bảy cô nữ sinh làm động tác chạy lấy đà, “Chuẩn bị… Chạy!”



Cờ đỏ trong tay trọng tài nâng lên rồi lại hạ xuống, những bóng người lao thẳng về trước như mũi tên được bắn khỏi cung.



Khi Đàm Hi sải bước chạy, cô mím chặt môi lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió lướt qua.



Tốc độ của cô không chậm cũng không xem là nhanh. Chạy 100 mét đầu, cô xếp thứ 2 từ dưới đếm lên, sau nửa vòng, cô vươn lên vị trí thứ 3.



An An đứng trên khán đài, nắm tay bất giác siết chặt lại.



“Người chạy đầu tiên sao càng chạy càng nhanh vậy?” Tiểu công trúa thắc mắc, “Không phải nên giữ thể lực, 500 mét cuối cùng mới chạy nước rút sao?”



“Chắc là một đứa ngốc.” Hàn Sóc sờ cằm, dáng vẻ lưu manh.



An An suy nghĩ, rồi nói, “Có hai khả năng. Hoặc là một cao thủ, có thể duy trì tốc độ cao trong suốt 800 mét, hoặc là không hiểu sách lược như Hàn Sóc nói.”



“Chẳng phải là người bình thường không dễ gì chạy được dưới vận tốc cao liên tục sao?” Tiểu công trúa líu lưỡi.



“Sinh viên năng khiếu thể dục thì có thể, mỗi ngày họ đều sẽ được huấn luyện thế này.”



“Chuyên nghiệp đặt chung với không chuyên thì có khác nào ức hiếp người khác chứ?” Tiểu công trúa buồn bực lên tiếng.



An An mím môi cười, an ủi, “Hội thể thao cấp trường thôi mà, có tham dự là được rồi.”



Vào vòng thứ 2, đa số tuyển thủ đã bắt đầu thấm mệt, tụt về sau lê lết chạy theo. Nữ sinh chạy đầu tiên vẫn giữ được vận tốc cao, tốc độ chỉ nhanh chứ không chậm hơn lúc ban đầu.


Nhân viên phục vụ mặc sườn xám nhẹ nhàng lùi khỏi phòng.



Cốc cốc cốc…



Không lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.



Lục Chinh: “Mời vào.”



Một bà cụ mặc tạp dề đẩy cửa vào, mặt mày khí độ bất phàm nhưng lại không khiến người ta cảm thấy uy nghiêm, mà ngược lại lại có cảm giác hòa nhã dề gần, chỉ bởi vì nụ cười quá hiền từ.



“Lục tướng đến rồi, đúng là khách quý!”



“Chào bà.” Lục Chinh đứng dậy, “Hôm nay làm phiền bà rồi.”



Đàm Hi cũng đứng lên theo, chuyện này Lục Chinh không hề nói trước với cô!



“Bạn gái?” Cụ bà cười híp mắt, “Cô gái tốt, có phúc tướng!”



“Vâng ạ!”



“Cảm ơn bà!” Người tinh quái như Đàm Hi có thể lập tức nhập vai diễn, bày ra bộ dáng khiến người ta thương yêu.



Cụ bà đáp lời liên tục, có thể nhìn ra bà đang rất vui.



“Đây là bạn học của cháu.”



“Chào bà ạ!”



“Ngoan! Đều là những đứa trẻ ngoan! Muốn ăn gì, bà đi làm ngay!”



Lục Chinh ra hiệu cho An An, An An có hơi mất tự nhiên, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh.



Người đàn ông này của Hi Hi khá là… phúc hắc.



An An: “Bà ơi, có thực đơn không ạ?”



“Không cần đến thứ đó đâu, các cháu muốn ăn gì cứ nói ra đừng ngại.” Trong mắt cụ bà có sự tự tin chắc chắn, vừa nhìn là biết đây là phong cách của chuyên gia.



Hàn Sóc muốn ăn khổ qua nhồi thịt và gà kho hạt dẻ, Nhiễm Dao gọi món cá hầm Tứ Xuyên và bò hầm Tứ Xuyên, An An gọi món đậu phụ nước non và cải thảo xào, cuối cùng Đàm Hi gọi món canh sườn non củ mài.



Cụ bà ghi lại: “Lục tướng có muốn uống chút rượu không? Năm ngoái Hàng Tử đi Vân Nam có mang về một ít rượu rắn hổ mang.”



“Không cần, cháu lái xe tới đây.”



“Vậy được, các cháu đợi chút nhé.”



Sau khi bà cụ rời đi, các cô gái nhìn Lục Chinh bằng một ánh mắt khác hẳn.



Trong lòng Hàn Sóc nghĩ: người này thật nguy hiểm, nói không chừng lại là phần tử khủng bố.



Mắt tiểu công trúa ngập tràn tim đỏ: Người đàn ông của Hi Hi thật đẹp trai.



An An bình tĩnh nhất, trước mắt xem ra, người này không tồi, xứng với Hi Hi!