Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 25 : Nhị gia thành cung tì
Ngày đăng: 21:30 28/04/20
“Có được rồi thì sẽ không biết quý trọng, cô có như thế không?”
“Hả... Phát sốt à?”
Tự nhiên lại đi hỏi câu hỏi này!
Lục Chinh dời tầm mắt, cất bước đi ra ngoài.
“Khoan đã! Anh có chắc là định để tôi ăn mặc thế này rồi ra ngoài với anh không?”
“Không sao hết.” Cúi đầu, châm thuốc, khói lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên mơ hồ.
“Chờ tôi hai phút đi.”
Cô nàng nào đó bắt đầu lục lọi.
Dựa nghiêng vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng nhảy nhót lung tung của thiếu nữ, Lục Chinh đột nhiên thấy thật buồn cười.
Anh bỏ dở một đống việc ở công ty chỉ để ở lại với cô nàng du côn điên khùng này sao?
Giờ lại còn đồng ý đưa cô ấy đi mua quần áo nữa?
Mẹ nó! Thật sự gặp ma rồi...
“Chinh Nhị gia, phiền toái dịch cái mông cao quý của ngài ra, OK?”
“Cô định làm gì hả?”
“Lấy kéo.”
Ánh mắt căng thẳng.
“Yên tâm đi, không phải để tự sát, bà đây còn yêu cuộc đời này lắm! Nhanh lên, có việc cần dùng gấp.”
Dịch ra, thuận thế nâng cổ tay: “Còn một phút hai mươi ba giây.”
Tiếng rên rỉ vang lên: “Anh tính giờ thật đấy à? Tôi nói hai phút chỉ là con số ảo thôi! Số ảo đấy!”
“Một là một, hai là hai, làm gì có kiểu kiếm cớ như thế?” Người đàn ông lạnh lùng, toàn thân tràn ngập hơi thở kiên quyết.
Đàm Hi cắn răng: “Đúng là đồ tàn nhẫn!”
Cầm lấy kéo rồi xoay người đi vào toilet.
Đột nhiên, chân hơi dừng, ngoái đầu nhịn lại, môi hồng mỉm cười: “Có câu này anh nói rất đúng--- Nhị, đúng, là, ngốc!”
Rầm---
“Nghe thì không khó, thế nên, cô hoàn toàn có thể làm được.”
Đáp lại là một cái trợn mắt: “Nếu tôi có thể tự buộc thì còn gọi anh làm quái gì hả? Ai nhàn tới mức nhức trứng thế đâu...”
Lục Chinh nhíu mày: “Con gái đừng có mở miệng, ngậm miệng là nói mấy lời tục tĩu như thế.”
“Lời tục tĩu á? Tôi có nói gì tục... À, anh nói là trứng ấy hả?”
Lục Chinh: “...”
“Đừng có nói linh tinh với tôi nữa, mau làm đi, cột chắc thì đi, đi muộn quá trung tâm thương mại sẽ đóng cửa mất, lúc đó thì có mà mua cái con gà ấy...”
Người đàn ông chỉ cảm thấy đầu mình sắp phình ra rồi.
Duỗi tay, cố gắng day day cái trán đang đau nhức--- “Nhắc lại lần nữa, tôi, không, biết!”
“Ôi dào, anh cứ thử xem sao đi, tôi giơ tay lên cũng thấy sau lưng đau toát mồ hôi rồi, giờ chỉ có thể nhờ anh thôi. Come on baby, chị đây tin tưởng chú vô điều kiện, nhạ!”
“Cô không thể không buộc được à?”
“Không thể! Đang giữa mùa hè, muốn để tôi nóng chết à? Hơn nữa, bà đây bị thế này cũng là nhờ cháu trai thân yêu của anh đấy! Anh là cậu của hắn, thượng bất chính, hạ tắc loạn, anh cũng cần phải có trách nhiệm.”
“Già mồm cãi láo!”
“Lục Chinh, anh có phải đàn ông không thế hả? Bảo anh buộc tóc thôi mà, có phải lên núi đao, xuống biển lửa đâu, làm gì mà phải xấu hổ xoắn xuýt vào thế hả?”
Đàm Hi bĩu môi, vuốt tóc, thở dài lười nhác: “Tặng anh hai chữ--- ra vẻ!”
Tay lớn thò ra, “Đưa đây.”
Nháy mắt, nụ cười xinh đẹp, ngoan ngoãn dâng dây thun buộc tóc ra, xoay người cho anh một cái gáy.
“Buộc lên trên đỉnh đầu ấy, càng cao càng tốt. Nếu có thể búi thì càng tuyệt vời...”
“Câm miệng! Lắm lời thật đấy.”
Đàm Hi bĩu môi, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Hiện tại cô có được tính là đang hưởng đãi ngộ cấp Thái Hậu không nhỉ?
Thế thì Lục Nhị là gì nhỉ?
Đáp án quá rõ ràng---
Cung tì rồi!