Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 255 : Vận xấu của sầm đóa nhi
Ngày đăng: 21:36 28/04/20
Gần đây, Sầm Đóa Nhi cũng không được yên ổn.
Tuy nói là tiếp nhận Sầm Thị nhưng căn cơ chưa vững, vây cánh chưa đủ, khó tránh khỏi không trấn áp được cục diện.
Phần lớn thời gian đều ở trong công ty, ngay cả việc ăn mặc trang điểm cũng không hề tỉ mỉ như trước nữa.
Không dễ gì mới có thời gian rảnh, dạo phố mua sắm thì không ngờ cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của Tần Dung lại tới.
Quả thật, Sầm Đóa Nhi như muốn phát điên!
Hít thở sâu, bình ổn sự tức giận đang cuộn trào trong lòng, “Mẹ.”
“Đóa Nhi, con đang ở đâu vậy?”
“Bên ngoài.”
“Mẹ hẹn gặp luật sư, có thể đi cùng với mẹ không?”
“Không rảnh.”
“Chào cô, quần áo của cô đã được bao gói xong…” Nhân viên bán hàng đột nhiên liên tiếng, tuy đã chặn lại kịp thời nhưng vẫn bị Tần Dung phát hiện được.
“Con đang đi mua sắm hả?” Giọng nói bỗng nhiên trở nên chói tai.
Trong lòng Sầm Đóa Nhi cảm thấy bực bội, nhận lấy túi giấy, đẩy cửa ra ngoài.
“Đóa Nhi, con có đang nghe không?”
“Vâng.” Thản nhiên trả lời, sự mất kiên nhẫn rất rõ ràng.
“Mẹ bảo con đi gặp luật sư với mẹ!”
“Mẹ, mẹ quậy đủ chưa?” Cô ta đi đến một góc khuất vắng vẻ, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Vẫn là câu nói đó, mẹ đừng động vào đồ của Sầm Uất Nhiên” Muốn động cũng không động được.
“Dựa vào gì mà không thể động? Cái con nghiệt chủng kia dựa vào cái gì mà được cầm tiền của nhà họ Sầm đi tiêu xài phung phí?”
“Mẹ, đừng quên rằng, cô ta cũng họ Sầm.” Cô ta cười lạnh.
“Con! Có phải muốn mẹ tức chết thì con mới cam lòng đúng không?”
“Năm đó, con đã kêu mẹ sửa di chúc nhân lúc ba còn sống, mẹ cứ không tin, bây giờ ván đã đóng thành thuyền thì mới thấy hối hận? Mẹ, tòa án không phải do mẹ mở đâu.”
Không thể phủ nhận, trong lòng Sầm Đóa Nhi đích thật cảm thất rất hả giận.
Ban đầu, ai nấy đều trách cô hung hăng gây sự, còn đổ cái chết của ba lên đầu cô ta, bây giờ biết được hậu quả nên muốn cứu vãn ư?
Muộn rồi!
Cô ta một lòng trù tính cho người ta, kết quả lại không được thấu hiểu, Sầm Đóa Nhi cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Tóm lại, cô ta không phải là người tốt gì, cho dù đối phương là mẹ ruột, cô ta cũng vẫn có quyền đứng ngoài cuộc cười nhạo.
Đây gọi là không nghe người ta nói, thiệt thòi ngay trước mắt!
Cô ta sớm đã biết được sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ai tin, nếu đã như thế, vậy thì dứt khoát không lo nữa!
Không có gì, còn nghĩ rằng con đi trước rồi chứ.”
“Nghe một cuộc điện thoại thôi ạ!”
“Thiên Kỳ gọi đến à?”
“Không phải.” Ngừng lại, dưới ánh mắt thăm dò của Lục Thảo, lúng túng nói: “Là mẹ con…”
“Bà thông gia sao?” Lục Thảo bật dậy khỏi giường, “Có việc gì cần giúp đỡ không?”
“Từ sau khi ba con đi, một mình mẹ con thấy khá quạnh quẽ…”
“Ừ, vậy con phải giành chút thời gian ở bên cạnh bà ấy.” Nhưng lại không nhắc đến việc thả người đi, “Ngoài ra, hình như mẹ nghe nói, mẹ con sắp thưa kiện lên tòa?”
Sắc mặt Sầm Vân Nhi trở nên bối rối.
Chuyện này bị vạch trần ra ngoài chỉ càng bôi nhọ nhà họ Sầm, trở thành đề tài tán dóc sau bữa cơm của người khác, ngay cả mặt mũi của đứa con gái được gả đi như cô ta cũng sẽ mất hết.
“Cố gắng khuyên mẹ con nhiều vào, kêu bà ấy nghĩ thoáng hơn một chút.”
Tần Dung đúng là đồ ngốc! Lúc đầu không làm lớn chuyện đi, cứ phải đợi đến lúc công bố di chúc xong mới bắt đầu ra tay, đúng là vô cùng chậm chạp!
Tuy trong lòng Lục Thảo rất khinh thường nhưng lại không hề biểu lộ gì ra ngoài.
“Con biết rồi.” Sầm Vân Nhi khẽ đáp.
Sắc mặt Lục Thảo dịu lại, tỏ vẻ hài lòng, “Lấy điện thoại của mẹ ra, gọi điện thoại cho Thiên Lâm, hỏi nó xem khi nào về nhà.”
Sau khi nối máy, Sầm Vần Nhi đưa điện thoại qua cho Lục Thảo.
“Có chuyện gì?” Giọng nói hơi lạnh lùng, có mang theo chút ít sự cứng rắn.
Lục Thảo sửng sốt, “Thiên Lâm, con sao thế?”
“… Không sao.”
Lục Thảo biết tính cách của hắn ta, không thích lải nhải, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào về nhà? Mẹ dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn.”
“Ngày mai.”
“Không phải tiệc rượu đã kết thúc vào hôm qua sao? Con vẫn còn ở Tân Thị làm gì?”
Đầu dây bên kia không trả lời.
Tâm tư Lục Thảo xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng: “Có phải con đi tìm Đàm Hi?”
“… Ừm”
“Con tìm nó làm gì?” Giọng nói bất giác trở nên nghiêm khắc, giọng điệu gần như đang chất vấn.
Trước cửa trường đại học T, Tần Thiên Lâm đột nhiên cau mày: “Chuyện này mẹ đừng lo tới.”
“Thiên Lâm, mẹ đã phân tích với con về mối quan hệ lợi hại bên trong đó rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải… Con hà tất gì phải tiêu tốn nhiều tâm tư thế?”