Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 281 : Lục chinh, anh tránh ra

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Sắc mặt của cô gái lễ tân chẳng khác nào vỉ pha màu bị đổ, lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.



Đến khi người đối diện gọi “này” hai lần, cô ta mới tỉnh táo lại, “Ồ, cô nói gì ấy nhỉ? Vâng, tôi hiểu rồi...”



Đàm Hi nhướng mày, “Thế giờ đã có thể đi lên chưa?”



“Xin lỗi, không thể.”



Bước chân khựng lại, mắt đẹp hơi híp: “Cô nói gì cơ?”



“Cô không có hẹn trước, cũng không phải người quen của Giám đốc Trương. Mọi người kiếm bát cơm ăn cũng không dễ dàng gì, xin cô giơ cao đánh khẽ, coi như buông tha cho chúng tôi một đường sống đi.”



Đàm Hi tức cười, “Lời tôi bảo cô chuyển cô đã chuyển chưa?”



Nụ cười thu lại, cô nàng lễ tân cũng bắt đầu tỏ thái độ, “Bà chủ ư? Ồ, cô mới trốn từ bệnh viện ra đúng không? Giám đốc Trương của chúng tôi là lớn nhất ở đây, cô thì là bà chủ cái quái gì chứ? Đúng là không biết xấu hổ...”



“Xuy... thì ra Lục thị lại còn có loại lễ tân kỳ dị như thế này đấy, có biết thế nào là tươi cười chào đón không hả? Có biết là người tới cửa đều là khách không? Loại người như cô thế này, nhân lúc còn sớm thì về nhà tắm táp rồi ngủ đi! Có thể để cô đứng dây làm lễ tân, cái lão giám đốc Trương kia chắc cũng mù xừ nó rồi.”



“Cái con mụ điên này ở đâu ra thế? Có cút đi không thì bảo, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”



Đôi mắt Đàm Hi lạnh xuống: “Chửi tôi hả?”



“Chửi cô thì sao nào?”



“Giỏi lắm, đủ trâu bò!” Nói liền lấy từ trong túi ra nửa chai nước khoáng, thong thả vặn nắp chai ra, sau đó...



“A! Đồ điên! Trang điểm của tôi, quần áo của tôi...”



“Miệng còn bẩn thỉu nữa đúng không? Trong túi của tôi vẫn còn một chai...”



Lời còn chưa dứt thì cô ả lễ tân đã lập tức nhảy ra xa, hai tay chắn trước ngực, bày ra tư thế phòng thủ.



“Điên...”



“Hả?” Đàm Hi ngoáy lỗ tai, “Cô có thể nói to hơn tí được không.”



Cô ả lập tức câm miệng.



Bảo vệ ngoài cửa thấy tình hình không đúng nên cũng lập tức ào lên vây lấy người.



“Cô ta cố ý gây rối, mau ném cô ta ra ngoài!”



“Dừng tay, ai dám động vào tôi một chút thử xem!” Trong nháy mắt, khí tràng lập tức mở ra, mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch dường như cũng bị dọa cho đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.



Đứa con gái này không dễ trêu vào đâu!



Đàm Hi ném ra ánh mắt hình viên đạn, sau đó, trước mặt một đám người liền láy điện thoại ra, bấm gọi.



“Ở đâu?”



Lục đại BOSS đang ngồi yên tĩnh, tập trung trong phòng họp, người tham dự hội nghị đều tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc khi thấy anh lấy điện thoại ra nghe.



Mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Không phải mà!



“Có việc thì nói đi.” Lục Chinh lạnh mặt, giọng điệu đầy vẻ xử theo phép công.




“A Chinh~ anh yêu~ Tiểu Chinh Chinh~”



“...”



“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em kìa? Có đẹp hay không?”



“... Đẹp.” Hầu kết khẽ trượt, không thể chế ngự được tình cảm.



“Thật à?” Đàm Hi thu tay lại, lại dựa lưng ngồi vào ghế, trong giọng nói giảm mấy phần ngọt ngào dịu dàng, lại nhiễm mấy phần lạnh lùng, “Từ lúc em tiến vào tới giờ, hình như anh vẫn chưa từng ngẩng đầu lên chứ đừng nói là liếc nhìn một cái. Lục Chinh, anh qua loa với em.”



Bộp...



Cái bút trong tay bị đập mạnh xuống bàn, anh đứng phắt dậy. Đàm Hi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh túm lấy cổ tay, thuận thế kéo về phía trước. Cả người cô ngả lên, nửa thân trên gần như nằm bò ra mặt bàn, từ góc độ này, có thể nhìn thấy hết cảnh sắc mê người nơi phần ngực.



“Nhóc con, đây là em tự tìm đấy!”



Đàm Hi giật tay lại nhưng không thoát ra được, đôi mắt to tròn long lanh ở góc độ này càng thêm ngập nước, “Anh...”



Người đàn ông cười dữ tợn, tay lại dùng thêm sức kéo cô lên, cái bụng nhỏ của Đàm Hi bị va vào mép bàn làm việc, đau tới mức cô phải hít sâu một hơi, “Khốn kiếp!”



Trong đáy mắt Lục Chinh vừa có sự hưng phấn lại vừa điên cuồng, giống như một con sói đói nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ chờ phát động đòn tấn công cuối cùng xong là có thể nuốt chửng con mồi vào bụng.



Đàm Hi ngạc nhiên, trước khi tiến vào, cô đã lường trước đủ mọi kiểu phản ứng của Lục Chinh, hoặc chẳng có cảm xúc gì, hoặc lạnh lùng, quá lắm nữa thì sẽ trừ tiền sinh hoạt, rốt cuộc vừa rồi cô còn chửi anh qua điện thoại...



Nhưng lại không nghĩ tới hoàn cảnh trước mặt này.



Thú tính quá độ?



Lưu manh điên cuồng?



Cô chưa từng nghĩ có một ngày, những từ này sẽ áp dụng lên người Lục Chinh, ai bảo anh là một cây Chày Gỗ, trai đẹp hệ cấm dục toàn tập chứ!



Hiện tại đang diễn vai nào đây?



“Cố ý ăn mặc thế này tới quyến rũ anh đúng không?”



“Cút đi!”



“Còn cãi bướng nữa?” Anh cười, duỗi tay kéo cổ áo Đàm Hi, “Chẳng lẽ như thế này không phải đặc biệt để mình anh nhìn à?”



Ánh mắt hơi đảo: “Vừa rồi anh còn giả bộ đứng đắn, không thích cơ mà?”



Cười khẽ đầy nặng nề, “Hiện giờ nhìn thấy rồi, đương nhiên rất thích.”



Đàm Hi duỗi tay túm lấy cổ áo: “Đáng tiếc, giờ bà đây lại không muốn để anh nhìn thấy nữa.”



“Nếu anh nhất định muốn nhìn thì sao?”



“Anh dám!” Cô trừng mắt.



“Thử xem?”



“Lục Chinh! Anh tránh ra!”