Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 29 : Nhị gia tức giận rồi

Ngày đăng: 21:30 28/04/20


Lục Nhị ôm một bụng bực tức nên không quan tâm tới thang đi lên hay đi xuống, thế là cuối cùng thang đưa anh xuống tận bãi đỗ xe dưới hầm.



Ngẩng đầu nhìn, toàn xe là xe, kín mít làm cho anh càng thấy ngột ngạt thêm.



Duỗi tay, cởi hai chiếc cúc áo trên cùng, thêm một cái cúc vốn chưa đóng từ đầu nên cơ ngực rắn chắc lập tức lộ ra, nước da màu đồng cổ khỏe mạnh.



Lấy thuốc, bật lửa, khói thuốc vấn vít.



Gương mặt tuấn tú ẩn trong sương, không nhìn rõ vui hay giận, chỉ có thể thấy mơ hồ hàng lông mày đang nhíu chặt.



Rít mạnh hai hơi, ánh mắt không tự chủ được lại liếc về phía thang máy, một phút trôi qua...



Hai phút...



Năm phút...



Đột nhiên, một tiếng loảng xoảng lớn vang lên.



Người đàn ông đá đổ thùng rác, vẫn chưa hết giận, lại tiến lên đạp thêm hai cái, nghiến răng nghiến lợi---



“Chó con! Đáng đời!”



Trước mắt lại hiện lên gương mặt vô lại kia của Đàm Hi, anh đúng là bị lừa đá nên mới chủ động đi trêu chọc cái tai họa này!



Nói anh xen vào việc người khác ư?



Lắm miệng?



Hừ...



Lục Nhị sống non nửa đời người rồi, có tới chỗ nào mà thiếu người tâng bốc đâu cơ chứ? Lần đầu tiên bị con gái ghét bỏ, lại còn là một đứa con gái ngực 32B, như màn hình phẳng...



Một quyền nện lên mui xe, càng nghĩ càng giận.



Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang.



“Chị ạ!” Vừa mở miệng đã lập tức che giấu cảm xúc chân thật, chỉ còn lại đạm mạc và xa cách.



“A Chinh, đón được người chưa thế?”




Cả một miệng chiều chuộng.



“Ba với mẹ đi ngủ sớm đi nhé, con đi đây ạ!”



“Đừng quên dẫn cả anh Hai con về nhà đấy.”



“Vâng!” Đột nhiên, bước chân hơi dừng lại, “Ngày kia tổ chức tiệc rồi, họ Đàm kia về chưa ạ?”



Sắc mặt Lục Thảo trầm xuống.



Tần Tấn Huy hừ lạnh.



“Well,“ Hai tay xòe ra, nhún vai, “Xem ra nó vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn, để mai bảo anh Hai tới bệnh viện đón, phải dạy dỗ đến khi phục tùng mới được, miễn cho cả Tần gia cũng bị nó làm mất mặt theo...”



“Không cần, chuyện này mẹ đã bảo A Chinh làm rồi, tạm thời đừng nói với Thiên Lâm, mẹ sợ nó lại ra tay với Đàm Hi.”



“OK, con hiểu rồi.”



...



Trong cửa hàng đồ lót, tại quầy có đặt ba cái túi lớn.



“32 cái áo lót, đơn giá 3650, tổng cộng 116800 tệ, đã quẹt thẻ trả, đây là thẻ tín dụng của cô, mời cầm lấy. Hoan nghênh cô lần sau lại tới.”



Xách túi, chạy lấy người.



Đi qua trước mặt ả phụ nữ, bước chân dừng lại: “Bà chị, toàn bộ cúp D đều ở chỗ tôi, có muốn tôi tặng bà chị một cái không?”



Không đợi ả trả lời, Đàm Hi đã xoay người, nghênh ngang rời đi.



Ra khỏi cửa hàng, quẹo vào góc hành lang, cúi người, đôi tay chống lên đầu gối, rốt cuộc cũng không nhịn được---



“Ha ha ha... Cười chết bà đây rồi!”



Nhớ tới gương mặt của ả đó lúc vừa rối thối chẳng khác nào hố phân, cô nàng nào đó sướng từ thể xác tới tinh thần.



Đột nhiên, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt, thuận thế nhìn lên...