Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 292 : Âm thanh của tự nhiên - Sự việc bại lộ

Ngày đăng: 21:37 28/04/20


Khi khúc nhạc dạo kỳ ảo ngân nga vang lên một cách bất ngờ, toàn trường lập tức im bặt, dường như đã bị đưa tới thành phố Ulaanbaatar rộng lớn nơi dị quốc xa xôi!



Hàn Sóc khẽ khép mắt lại...



“Anh đi rồi



Bao nhiêu năm xa cách



Anh còn ở



Bên cạnh em



Những tháng ngày được ngắm nụ cười trên gương mặt anh



Giờ nhắm mắt lại em vẫn còn thấy rõ...”



Tiếng guitar vang lên, Đại Quang hòa âm vào, Đàm Hi gõ vang chũm chọe, tiếng chuông bò phụ trợ, đương nhiên, lúc này đã đổi thành một cốc nước khoáng.



Hàn Sóc lại bắt đầu cao giọng.



“... Đêm Ulaanbaatar



Ôi, anh ở đây



Anh tồn tại trong từng ngóc ngách của thế giới này



Hú hu...



Ôi, anh ở đây



Anh xuyên gió, xuyên mây, xuyên qua tất cả để trở về...”



“Đây... là ca khúc tự mình biên soạn à?” Giáo sư khoa thanh nhạc cao cấp lẩm bẩm tự hỏi, có vẻ không thể tin nổi.



Dạ Huy Nguyệt nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn lên sân khấu lại đầy lửa nóng và tính toán. Dù thế nào, bản chất của anh ta cũng là một thương nhân, giỏi khai quật tất cả những gì có thể làm ăn được.



“Ố ồ, cậu có vẻ ưng ý người ta ấy nhỉ?” Giọng An Diệu lạnh căm.



“Cút sang một bên! Cái gì mà ưng ý hả? Lớn thế này rồi mà ăn nói chả ra sao, xứng đáng bị ba cháu đánh đòn!”



“Cậu có dám nói là cậu không coi trọng ban nhạc này không?”



“Phải thì sao hả? Hơn nữa, người ta quả thực rất xuất sắc mà.”



“So với cháu thì sao ạ?”



“Thôi té sang một bên đi!” Dạ Huy Nguyệt tức giận trừng mắt, “Còn chẳng phải bảo cậu khen cháu chứ gì? Hừ, còn lâu cậu mới mắc lừa ấy.”



“Cậu đang khen cháu đấy.”



“Cái thằng nhãi nhà cháu...”



An Diệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cậu, nói thật nhé, ký với nhóm này đi. Qua cái thôn này là sẽ chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu.”




Vừa mới kết thúc thi đấu nên Hàn Sóc không cần tập luyện gì, cực kỳ nhàn hạ.



Đột nhiên có một nữ sinh cao ráo lao ra, trong tay còn cầm một đóa hoa hồng, vẻ mặt thẹn thùng.



“A... Bạn học à, có việc gì không thế?”



“Có! Tớ muốn hỏi bạn một vấn đề, có được không?”



Hàn Sóc đần mặt ra, nhưng nghĩ có lẽ đối phương là người hâm mộ của mình nên cũng khá nhẫn nại, “Có chuyện gì thế?”



“Bạn... là cong phải không?”



“Hả?”



“Có thể chấp nhận les không?”



Hàn Sóc tỏ vẻ đã bị kinh hãi cực kỳ khủng khiếp.



Cô gái kia nhét hoa hồng vào trong tay cô nàng: “Hoặc là, tình yêu song tính cũng được, đây là nhượng bộ lớn nhất của mình rồi...”



Đối phương còn chưa nói hết câu, Hàn Sóc đã chạy trối chết.



Từ sau lần đó, hễ ra khỏi cửa là cô nàng lại đeo khẩu trang, theo lời của cô nàng là: “Người càng nổi càng lắm thị phi, hôm nay bị con gái tỏ tình, nói không chừng ngày mai còn bị bắt cóc nữa ấy, vẫn cứ kín đáo tí thì hơn.”



Đàm Hi thầm nói, cậu có chắc như thế là kín đáo không?



LAND càng nổi tiếng thì cây gai kia càng đâm sâu vào lòng Hàn Sóc hơn.



“Hi Hi, thật sự là cậu ấy sao?”



Ánh mắt Đàm Hi đầy vẻ khinh bỉ: “Ngu ngốc.”



“Cậu không cần phải mắng, tớ hiểu cả mà. Hàn Sóc tớ nhìn ngu tới cỡ đó chắc!”



Nghe cô nàng nói thế, Đàm Hi thấy cũng có chút không đành lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cứ không buông tha cho người như cũ: “Tục ngữ đã nói rồi, một lon gạo ân, một gánh gạo thù. Cậu đã nghe chuyện Đông Quách tiên sinh cứu sói chưa hả?”



“Này, cậu có thể nói tiếng người được không hả?”



“Có thể, phiên dịch sang tiếng người chính là: Cậu là đồ ngu!”



Hàn Sóc: “...”



Có bạn bè thế này, cô thật sự chỉ muốn đập đầu mà chết cho xong.



Đàm Hi lại nói lời thấm thía: “Lời tuy khó nghe tí nhưng đạo lý trong đó là thật. Bản thân cậu từ từ mà nghĩ đi, ngu ngốc.”



“Có thể cắt đi hai chữ cuối được không hả?”



“Xin lỗi, thật sự không thể đâu.”



“ĐÀM HI!”