Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 300 : Giơ nắm đấm về phía cậu ba cố
Ngày đăng: 21:37 28/04/20
Cố Hoài Sâm nâng ly đáp lễ, ý cười cực kỳ dịu dàng.
Đàm Hi nhìn sang Ngô Thiêm: “Mọi chuyện xong hết rồi à?”
“Hết thảy đều thuận lợi.”
Hàn Sóc nghe vậy thì không khỏi nhếch môi cười quỷ dị, nhưng vì ánh đèn quá mờ nên không ai phát hiện ra.
Lúc này, Đàm Hi đứng lên, “Mọi người chơi đi, tớ vào toilet tí.”
Hàn Sóc: “Tớ đi nữa.”
Hai người cùng nhau rời đi.
Ba phút sau, Ngô Thiêm và A Lương cáo từ.
“Chị, chị ở đâu?”
“Ra cửa rẽ trái có một phố ăn vặt.”
“Bọn này lập tức qua ngay.”
Rất nhanh, bốn người gặp nhau.
Ngô Thiêm kể lại quá trình bắt trói người. Đàm Hi yên lặng lắng nghe, nụ cười lạnh trên môi chưa từng giảm xuống.
“... Đại khái là như thế đấy.”
“Cô ta đâu rồi?”
“Còn ở trong ngõ đó.”
Đàm Hi duỗi tay ra: “Đưa đây.”
Ngô Thiêm đưa mắt ra hiệu cho A Lương. A Lương liền ngoan ngoãn giao máy ảnh ra.
Nụ cười của Đàm Hi càng sâu hơn, “Hôm nay hai anh em vất vả rồi, hôm nào mời mọi người ăn cơm, nhất định phải nể mặt đấy.”
“Chuyện nên làm mà...” Ngô Thiêm liên tục phất tay.
Nếu có khả năng, hắn hoàn toàn không muốn dây dưa với Đàm Hi tí nào. Chuyện lần trước vào Cục Cảnh sát đã gõ cho hắn một hồi chuông cảnh báo... cô gái nhỏ này có chỗ dựa, không dễ trêu vào đâu!
Đây cũng là lý do hắn không từ chối Đàm Hi, ngược lại còn làm việc vô cùng ổn thỏa.
Bà cô này không tìm hắn gây phiền là đã cảm ơn trời đất rồi, còn về mời ăn cơm ấy mà, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
“Chúng ta coi như không đánh không quen, anh Thiêm còn khách khí với tôi làm gì?” Đàm Hi nói nửa đùa nửa thật.
Ngô Thiêm không thể nào hiểu nổi ý trong lời nói của cô nên cũng không dám tùy tiện mở miệng nói gì.
Lại nghe Đàm Hi tiếp tục nói: “Chuyện này nếu lớn thì gọi là bắt cóc tống tiền, nhỏ thì gọi là chơi lưu manh, không ảnh hưởng toàn cục, anh Thiêm nói đúng không?”
Cả người Ngô Thiêm cứng đờ.
“Đừng có khẩn trương như thế, anh giúp tôi một việc lớn, mời một bữa cơm là chuyện đương nhiên thôi. Chúng ta ngồi chung một cái thuyền, tóm lại tôi sẽ không khiến nó bị lật.”
“Vậy cảm ơn đã mời.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Ngô Thiêm nuốt nước bọt: “Nếu không còn việc gì thì bọn tôi... đi trước đây.”
Đàm Hi lấy từ trong túi ra một xấp tiền, ít nhất phải tới mấy ngàn tệ: “Hôm nay vất vả, cầm đi thư giãn đi.”
Ngô Thiêm nhận lấy, cất vào trong túi, “Cảm ơn chị gái.”
Chờ hai người đó đi rồi, Đàm Hi và Hàn Sóc cùng quay trở lại quán bar.
“Thế là xong rồi à?” Hàn Sóc chậc chậc hai tiếng.
“Nếu không cậu còn muốn như thế nào nữa?”
“Con nhãi kia thì có ma lực gì chứ? Đáng giá để lão Lục yêu thương như thế?”
“Cái này thì cậu phải tự mình đi hỏi Lục Tổng thôi.”
“He, cậu ấy mà...”
“Là Cố Tam.” Sắc mặt Trần Khải nặng nề.
“Cái gì?” Hàn Uy sửng sốt.
“Cậu Ba Cố, Cố Hoài Sâm.”
“Là hắn thật á? Trước giờ Cố gia rất kín tiếng, bao nhiêu năm cũng chẳng thấy hé răng gì, không ngờ giờ lại chạy tới đây cướp vợ của lão Lục. Đúng là không lên tiếng thì thôi, ho một cái là kinh người nha!”
Trần Khải trừng mắt với anh ta, sau đó tiếp tục theo dõi.
Cho dù thế nào, chuyện này phải báo cáo cho BOSS sớm nhất có thể mới được.
“Đệch! Thằng ngốc, cậu nhìn đi!”
Trần Khải nhìn ra ngoài, giây tiếp theo, mắt sầm xuống.
Lại thấy Đàm Hi đột nhiên giơ tay giữ cằm Cố Hoài Sâm, cánh môi dần nhích lại, người đàn ông đột nhiên quay đầu né đi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa nhìn thì cứ như thể thẹn quá thành giận sau khi bị đùa bỡn vậy.
“Con nhóc này lợi hại thật...” Hàn Uy chắt lưỡi.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, bởi vì một màn xảy ra tiếp theo càng kinh người hơn, không ngờ Đàm Hi lại vung tay đấm lên trên gò má người đàn ông một cái, đánh cho Cố Hoài Sâm trở tay không kịp!
“Ngài Cố, tư vị của nắm tay thế nào? Đây là tôi đang dạy anh, lần sau đừng tóm được nữ sinh liền tán tỉnh, không phải ai cũng thích cái khuôn mặt với tí tiền đó của anh đâu.”
“Tôi không quan tâm tới người khác. Không quan tâm em có tin hay không, cho tới nay, vấn đề này tôi mới chỉ hỏi đúng một mình em.” Anh ta duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, cô nhóc này đánh mạnh thật.
“Vậy chẳng phải tôi nên cảm thấy phúc ba đời sao.”
Người đàn ông cười khẽ, “Sai rồi, là phúc ba đời của tôi.”
Đàm Hi nhướng mày, “Đáng tiếc, tôi không cần.”
Nụ cười của Cố Hoài Sâm cứng đờ, “Tại sao?”
“Bởi vì tôi có người càng tốt hơn rồi.”
“Ha ha... Lấy lý do cho qua sao?”
“Tin hay không tùy anh.”
“Cô bé, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ đâu.”
“Sao hả, anh cảm thấy không ai thèm tôi à?”
“Ngoại trừ tôi.”
Ánh mắt Đàm Hi vừa lạnh vừa nặng nề: “Cố Hoài Sâm, có thể đừng tự yêu mình như thế được không? Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho anh đấy.”
Anh ta đứng lên, ánh trăng chiếu xuống người, thân hình cao dài, cho dù áo khoác dính bụi bẩn nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh ta, “Đàm Hi, tôi sẽ làm em nhìn thấy thành ý của tôi.”
Cô không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm có dự cảm... Hề Đình xong đời rồi.
Có điều, chuyện này thì liên quan gì tới cô chứ nhỉ?
Đàm Hi cười lạnh, xoay người rời đi. Dù có giống thế nào thì cũng không phải...
Trong lòng bỗng nảy lên sự buồn bã, như bị xẻo một miếng thịt khỏi người. Nếu A Miên còn sống, nhất định sẽ không nói ra những lời khiến cô phải bối rối như thế.
“Đàm Hi...” Cố Hoài Sâm hét lên sau lưng cô, “Em chắc chắn là của tôi rồi!”
Tình nhân cũng được, tri kỷ cũng thế, kết quả cuối cùng nhất định sẽ phải rơi vào trong lồng ngực anh ta thôi.
“Đàm Hi, tương lai còn dài...”