Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 306 : Đàm hi, em cần phải được dạy dỗ rồi!
Ngày đăng: 21:37 28/04/20
Khi điện thoại đổ chuông lần thứ tám, Lục Chinh mới hơi nguôi giận.
Đúng thế, anh cố ý không thèm nghe điện thoại của con cún con kia, dám cậy thế trời cao hoàng đế ở xa để làm bậy, chêu trọc Tống Bạch còn chưa đủ, lại còn chọc cả vào Cố Tam nữa chứ!
Cái tên ở Tần gia đã đủ hao tâm tổn trí rồi, giờ còn lòi ra thêm hai thằng nữa.
Đây là chuyện quái gì cơ chứ!
“Mẹ kiếp!” Chân đá vào góc bàn, anh cầm điện thoại lên, “Em còn biết gọi điện tới cơ à?”
Trần Khải sửng sốt, giọng điệu này... hình như không ổn thì phải? Yêu quá hóa hận à?
“A... BOSS, là tôi.”
Im lặng trong chớp mắt, “Có chuyện gì?”
Da đầu Trần Khải tê dại, mặc dù cách điện thoại nhưng cũng có thể nghe ra sự lạnh lẽo trong lời nói. Hít sâu, lấy lại bình tĩnh, “Vừa rồi tôi có nhận được điện thoại của cô Đàm. Cô ấy có lời muốn nhờ tôi nhắn cho anh.”
“... Nói cái gì?”
Trần Khải hắng giọng một chút rồi nói: “Cục cưng xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, tuổi trẻ vô địch, tinh thần phấn chấn, hoạt bát, quyến rũ động lòng người của ngài chờ ngài gọi điện trả lời, trong vòng ba phút nếu không gọi thì xin làm tốt công tác bị xẻo đi!” Nói xong, chẳng chẳng thèm quan tâm đầu bên kia có phản ứng thế nào, cúp máy luôn.
Tha thứ cho anh ta thật sự không có dũng khí hứng chịu lửa giận của BOSS.
Lục Chinh sửng sốt, sau một lúc lâu mới hạ điện thoại xuống, “Đồ chó con...”
Đàm Hi chờ mãi, chờ mãi, rầm...
“Đồ đàn ông thối, có bản lĩnh thì mẹ nó cả đời đừng có nghe điện thoại đi!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh...” Hàn Sóc kéo tay cô lại, ôm vào lòng ra sức xoa, “Vỗ có đau không? Ôi trời, đau lòng chết ông rồi. Ngoan nào, để anh thổi cho em...”
“Cút ngay!”
“Này nhé, cậu giận cá chém thớt gì hả?” Hàn Sóc đưa cốc nước ấm qua cho cô, “Này, uống cốc nước đi, dập lửa.”
Đàm Hi tức giận uống cạn một cốc, “Thêm cốc nữa.”
“...”
“Hay gọi thêm cuộc nữa xem sao?”
“Không gọi.”
“Thật không gọi chứ?”
“Không gọi!”
“Để tớ gọi.” Hàn Sóc cướp lấy điện thoại rồi bấm gọi đi.
Đàm Hi trợn mắt với cô nàng, rõ ràng không ôm hy vọng gì.
“... Đệch! Bắt, bắt máy?!”
“Hả?”
“Cậu cậu cậu nghe đi!” Lời chưa nói xong đã ném văng điện thoại đi.
May mắn Đàm Hi phản ứng nhanh nếu không thì chắc chắn là tan cái điện thoại rồi.
“... Anh là Lục Chinh.”
Bàn tay siết lại, đầu ngón tay cũng trắng bệch, “Lục Chinh? Ai nhỉ? Tôi có quen không thế?”
“Giường còn lên rồi mà giờ lại nói không quen biết à?”
“Ai nói là đã từng lên giường với nhau thì nhất định phải biết nhau? Anh không biết trên đời này có loại quan hệ gọi là tình một đêm à?”
“Cô tìm tôi tới là nhìn cô biểu diễn uống cà phê đấy à?” Đàm Hi cười nhạo, ngồi xuống ghế với tư thế ngả ngớn, lưu manh lại bỉ ổi.
Hề Đình yên lặng quan sát cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng lại có nhiều nghi hoặc hơn.
Trong trí nhớ của cô ta, Đàm Hi là người không thích nói chuyện, cực kỳ có giáo dưỡng, tuyệt đối sẽ không ngồi với tư thế gần giống lưu manh ở nơi công cộng thế này.
Chẳng lẽ Cố Hoài Sâm thích kiểu này sao?
A, thế mà cô ta tự ước thúc mình, tu thân dưỡng tính bao nhiêu năm như thế thì tính là gì đây?
Vì để xứng đôi với anh ta, vì để người của Cố gia chấp nhận mình, vì tương lai có thể gánh ba chữ “mợ Cố”, hai năm trước cô ta bắt đầu đi học cắm hoa, trà đạo, thủ công, nấu ăn, đủ thứ... Hiện tại lại nói với cô ta rằng cô ta chỉ uổng phí sức lực mà thôi, người ưu tú như cô ta lại bị đánh bại bởi một kẻ ngồi chẳng khác nào bọn lưu manh ư?
Hề Đình thật sự không cam lòng!
“Muốn uống gì? Tôi mời.” Cô ta vẫy tay gọi người phục vụ tới, vẻ mặt như một kẻ đang bố thí cho người khác.
“Cô mời khách ấy hả? Chắc chưa?”
“Chút tiền ấy tôi còn trả được.”
“Được.” Đàm Hi búng tay một cái, “Pha mỗi loại cà phê có trong thực đơn của quán các cô cho tôi một ly.”
Người phục vụ há hốc mồm: “Sao... sao cơ ạ?”
Đàm Hi nhắc lại, vô cùng kiên nhẫn.
Sắc mặt Hề Đình sầm xuống.
“Sao hả, vừa rồi cô Hề còn nói là sẽ mời khách cơ mà, giờ muốn đổi ý rồi à?”
Người phục vụ thuận thế nhìn về phía Hề Đình.
“Làm theo cô ta nói đi.”
“... Vâng.” Lúc người phục vụ rời đi, trên mặt vẫn còn in nguyên hai chữ CHẾT LẶNG.
Cà phê dần được mang lên, Đàm Hi chỉ vào một ly trong đó: “Cái này đưa cho cô gái xinh đẹp ở bàn kia, cái này tặng cho anh đẹp trai bên đó...”
Mỗi một ly đưa lên, Đàm Hi liền nói đem tặng cho một người.
Hề Đình như ăn phải phân, mặt đã thối tới mức không thể chịu được, “Đàm Hi, cô đã đủ chưa hả?”
“Ha, cô mời tôi uống thì là của tôi. Bà đây tâm tình vui, mời mọi người cùng vui thì có vấn đề gì à?”
“Vô giáo dục.”
“Ồ, cô nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, phiền cô nhắc lại một lần được không?”
“Cô!”
“Cô Hề, có ai đã từng nói với cô câu này chưa, lúc cô tức giận nhìn y như một con cóc ấy? Hai tròng mắt như muốn lồi ra, phải biết kiềm chế tí chứ hả~”
“...”
“Cô biểu diễn uống cà phê cho tôi xem, tôi biểu diễn tặng cà phê cho cô nhìn, lễ qua lễ lại thôi mà, vui chứ?”
“Cô và Cố Hoài Sâm có quan hệ gì?” Hề Đình lạnh mặt, bao nhiêu nhẫn nại đã bị sắc mặt giễu võ giương oai của Đàm Hi mài sạch sành sanh.
Rất tốt, không kiên nhẫn được nữa rồi.
“Cố Hoài Sâm á? Tôi quen à?”
“Đừng giả vờ, đồ đĩ!” Mắt Hề Đình lộ ra sự tức giận, “Cô đã có Tần Thiên Lâm rồi, tại sao còn đi trêu chọc anh ấy? Trả thù tôi ư?”
“Đừng nghĩ mình là cái cóc khô gì, bản thân cô hợp với hai chữ “đồ đĩ” này hơn tôi nhiều.”