Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 327 : Đánh mạnh tay, nhớ phải báo thù
Ngày đăng: 21:38 28/04/20
Tần Thiên Lâm nghe vậy, tức giận không chỗ nào trút được. Hắn không thể hiểu nổi tại sao một người lại có thể thay đổi hoàn toàn được như vậy.
Trước đây, người chính miệng nói ái mộ hắn, chỉ chớp mắt đã hận đến mức chỉ muốn giẫm đạp hắn dưới chân. Có phải phụ nữ đều dễ thay đổi như vậy không?
Đàm Hi không biết được suy nghĩ bây giờ của hắn, tập trung cảnh giác, liếc nhìn chiếc điện thoại đã tử vong nằm chình ình dưới đất, hy vọng cuộc gọi vừa nãy có tác dụng.
Nhiệm vụ cấp bách lúc này là kéo dài thời gian, đợi Lục Chinh đến đây.
“Tại sao chứ?” Hắn đột nhiên mở miệng nói.
Đàm Hi nhíu mày, không hiểu ra sao.
“Tại sao lại là Lục Chinh?”
Đàm Hi bỗng thấy buồn cười: “Tại sao không thể là anh ấy chứ? Cao to đẹp trai, hàng hịn súng tốt, quan trọng nhất là có tiền. Dù trên phương diện nào anh ấy cũng đều rất phù hợp...”
“Câm miệng!”
Đàm Hi cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ coi thường.
Tần Thiên Lâm giống như một con sư tử bị chọc giận, hung dữ nhào lên phía trước, giơ tay ra bóp cổ cô. Đàm Hi tránh không kịp, nhưng không cam chịu giơ tay chịu trói, nhấc chân lên đá vào đầu gối đối phương. Tần Thiên Lâm hừ lên một tiếng, nhấc tay lên định vung một bạt tai nữa.
Trong lòng Đàm Hi biết rõ không tránh được, nên dứt khoát tiến lên, nửa gương mặt lộ ra ngay trong phạm vi đối phương có thể vung tay đến được: “Đánh đi, có phải là lần đầu tiên nữa đâu!”
Bàn tay cứng nhắc khựng lại giữa không trung, khẽ run rẩy. Tần Thiên Lâm không biết nỗi sợ hãi trong lòng mình từ đâu mà có, nhưng hắn có một dự cảm rất mãnh liệt rằng, một khi cái tát này giáng xuống thì mối quan hệ giữa hắn và Đàm Hi sẽ thực sự không thể nào cứu vãn nổi nữa.
Không... đó không phải là kết quả hắn muốn...
Đàm Hi cười lạnh, mắng hắn “đồ hèn”.
Trên trán Tần Thiên Lâm nổi đầy gân xanh, đáy mắt cũng hiện lên một màu đỏ rực. Hắn muốn ra tay, cực kỳ muốn, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng băng giá của Đàm Hi, hắn lại từ từ bình tĩnh lại.
Đàm Hi nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của hắn, lùi về sau mấy bước.
Tần Thiên Lâm cười chế giễu, rút thuốc ra châm lửa hút, rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Hít thật sâu hai hơi, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Đàm Hi không đáp lại.
“He, cô có bản lĩnh thật đấy, ngay cả Lục Chinh xưa nay không gần nữ sắc cũng bị cô làm cho hoa mày chóng mặt.” Ngay cả hắn cũng...
“Cảm ơn anh đã quá khen.”
“... Hai người ngủ với nhau rồi?”
Toàn thân Đàm Hi cứng ngắc, sự đề phòng trong đôi mắt càng hiện lên rõ rệt hơn.
Đàm Hi nắm chặt lấy tay vịn cầu thang không chịu buông ra, Tần Thiên Lâm tức điên. Tiếng đập cửa truyền đến, Lục Chinh lập tức phá cửa xông vào. Hắn đột nhiên buông tay, xoay người đè lên người Đàm Hi, xé nát chiếc áo len trên người cô, để lộ ra mảng da thịt trắng tuyết nõn nà trước ngực, “Đàm Hi, em không thoát được đâu! Ha ha...”
Khoảnh khắc cánh cửa bị đá văng, cảnh tượng đầu tiên Lục Chinh nhìn thấy là cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách, chiếc bàn trà vỡ vụn, ghế sofa xộc xệch, trong nháy mắt đã cuộn lên mùi máu tanh.
Giữa cầu thang lên tầng hai, một nam một nữ đang ở đó, một người nằm, một người ngồi xổm bên trên.
Máu nóng xộc thẳng lên đại não, Lục Chinh xông tới, nắm lấy cổ áo Tần Thiên Lâm thụi cho một đấm.
“Khốn kiếp!”
Tần Thiên Lâm kêu rên đau đớn, rồi lăn xuống dưới theo bậc cầu thang.
Đàm Hi nằm trên cầu thang, chiếc áo len rách nát làm lộ ra bra màu đen, mái tóc đen dài hỗn loạn như một người điên, cho dù mặt đã dính máu nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ một giọt nước mắt nào.
Cô nói: “Lục Chinh, anh đến muộn quá! Sau này không tin anh nữa...”
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi...” Anh ôm cô vào lòng, Đàm Hi có thể cảm nhận được bàn tay người đàn ông đang run rẩy.
Cô cười, ảnh hưởng đến khóe môi đã bị rách, đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh phải nhớ lấy, báo thù cho em. Tần Thiên Lâm muốn cưỡng bức...”
“Ừ.”
Nhưng Đàm Hi dường như không nghe thấy lời hứa của anh, tự mình nói hết: “Còn tát em nữa. Anh không thể vì hắn là cháu anh mà dung túng bao che...”
“Không đâu.”
“Hi hi, vậy thì được.”
Lục Chinh cởi áo khoác ngoài ra, bọc cô lại thật chặt, “Anh bế em về, có được không?” Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo cả sự thận trọng che chở, dường như cô là một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.
“Không được, em còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ bị đánh của hắn, sao đi được chứ?”
Lục Chinh cắn răng, “Em đợi anh.”
“Được.” Rõ ràng cô đang cười, nhưng trong đôi mắt lại là ánh sáng vỡ vụn, mang theo sự hận thù.
Ôm đầu gối ngồi trên bậc cầu thang, cài từng chiếc cúc áo khoác của Lục Chinh lại, Đàm Hi nhìn Tần Thiên Lâm bị đánh, kêu gào, cuối cùng là gục xuống đất không đứng dậy nổi. Cô cười đến dạt dào hứng thú, sự hưng phấn trong huyết dịch bừng lên, sự tà ác chôn sâu trong lòng sắp sửa dâng lên.
Một khoảnh khắc nào đó, cô ngửi thấy mùi thơm của máu, khiến con người ta muốn ngừng mà không được.
Khi Tần Thiên Lâm ngã xuống đất, hắn nhìn chằm chằm về phía cô, mang theo nụ cười nhe răng đầy sâu xa.
Đàm Hi nhìn đáp lại, khóe môi cử động: Sao anh không đi chết đi?
“Ha ha ha...”