Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 332 : Bồng cháu trai, bái sư lão phạm
Ngày đăng: 21:38 28/04/20
Đàm Hi ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, lưng ngồi thẳng, giống hệt nàng dâu ngoan vậy...
Bà cụ từ nhà bếp bưng lên hai chén canh, một chén đưa cho Lục Chinh, một chén đưa đến trước mặt cô: “Nếm thử không?”
“Cảm ơn bà.” Đôi mắt như biết cười, nụ cười đẹp như hoa.
Bà cụ cười càng vui hơn, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu, trông ôn hòa và thân thiện, “Thích thì uống thêm vài chén, trong lồng vẫn còn đó!”
Đàm Hi húp vài ngụm là xong, vị gừng có chút gắt, nhưng uống xong chén canh thấy trong người ấm hẳn lên.
“Ngon lắm ạ!” Nhấm nháp vị canh vương vấn trên môi, cảm thấy vẫn thèm.
Trong lòng bà cụ cảm thấy thoải mái vô cùng, dù biết rằng tay nghề không giỏi lắm, nhưng được người khác khen không tiếc lời thì lại khác.
Đàm Hi không hề nói dối, chén canh của bà cụ dù xét về độ lửa hay mùi vị đều rất khá, ngon hơn nhiều so với quán ăn bên ngoài, cô chỉ nói thật lòng thôi, tuy có chút khoa trương một xíu.
“Đây là canh gì ạ?” Cô hỏi
“Canh ba ba.”
“...” Đàm Hi nhìn con rùa nào đấy đang lười nhác tựa bên cửa sổ tắm nắng, uhm, trong lòng có chút phức tạp, dù sao trông cũng giống đến thế...
Dưới ánh mắt chờ mong của bà cụ, Đàm Hi đã uống sạch hai chén, Lục Chinh cũng vậy.
Bà cụ đưa chén xuống nhà bếp, rửa sạch lồng đựng, sau đó ngồi đối diện với hai người rồi cười nói: “A Chinh, bà ra ngoài có hơi gấp, quên báo cho ông con biết rồi, hay con gọi điện cho ông báo một tiếng?”
“Dạ được.” Lục Chinh đứng dậy đi vào phòng đọc sách.
Đàm Hi cảm thấy người có chút lạnh, đây là tiết tấu sắp bị xử lý sao?
Thấy cửa phòng đọc sách khép lại, bà cũng không giả vờ nữa, nhấc người ngồi đến bên cạnh Đàm Hi, nắm lấy tay cô rất ân cần: “Cháu ngoan, để bà nhìn cháu rõ hơn nào, lúc trước cháu và Thiên Lâm... bà còn không kịp nhìn rõ nữa là.”
Sắc mặt Đàm Hi liền căng thẳng.
“Đừng căng thẳng,“ Bà cụ vỗ nhẹ lên tay cô tỏ vẻ an ủi, “Hôm qua lúc A Thảo gọi điện đến, bà đã biết hết chuyện rồi, nên hôm nay bà mới đến đây xem sao, không ngờ cả hai đang...” Giọng bà cụ khàn đặc, vừa có chút cảm thán, vừa ôn hòa.
Đàm Hi đột nhiên thở phào, dường như không đến nổi khó khăn như cô nghĩ, liền đáp lại nụ cười.
Đôi mắt của cô bé rất đen, trong đó phát ra tia sáng chân thành. Bà cụ vốn dĩ còn có chút do dự, nhưng lúc này đã cảm thấy yên tâm hơn, thở phào: cũng chỉ có cô gái đặc biệt như vậy mới khiến cháu trai ngoan của bà để mắt đến chăng?
“Cháu có biết tâm nguyện lớn nhất của bà là gì không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy có muốn bái sư học nghề không?”
Ánh mắt Đàm Hi lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cô biết Phạm Trung Dương không bao giờ nhận đệ tử nữ.
“Thật hay đùa đó?”
“Hứ! Em nói xem là thật hay giả?!”
Hơ, lão già này còn phách lối nữa.
“Hi hi... sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy!” Nực cười, cơ hội hiếm hoi ngàn năm có một, cô đâu phải đồ ngốc, sao có thể bỏ qua dễ dàng vậy được chứ?
Phạm Trung Dương gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, ông không nhìn lầm, đây là con người đầy thiên phú và khí chất.
Một buổi triển lãm, tác thành mối tình sư đồ. Nhiều năm sau, khi hai người ngồi lại nhắc đến việc này, Đàm Hi còn giả vờ hỏi đùa ông: “Có phải thầy đã sớm dự đoán trược được em sẽ có tiền đồ rộng lớn, vì vậy mới viện cớ đầu cơ tích trữ mà thu nhận em không?”
“Xì, đã là mẹ người ta rồi còn ở đó tự luyến vậy?”
“Nếu không thì tại sao thầy lại chấm em chứ?”
“Hơ hơ... chẳng phải do tôi bị gió sông thổi đến ngu muội sao...”
“...” Quả là thánh mà!
Buổi trưa, Đàm Hi dẫn Phạm Trung Dương đến một quán ăn được đánh giá cao, còn phải nhờ mối quan hệ của Tống Tiểu Bạch mới đặt được phòng. Sư phụ mới nhận xong phải chiêu đãi cơm rượu ngon lành chứ, sau này cũng dễ làm việc hơn không phải sao?
Quả nhiên, Phạm Trung Dương khen bữa ăn nức lời, thấy học trò Đàm Hi càng ngày càng vừa mắt.
Lúc tính tiền, Đàm Hi hào sảng thanh toán, chưa đến bảy món mà đã mấy ngàn, phải tốn không ít tâm huyết rồi.
Buổi chiều, cô chạy xe thẳng lên khu triển lãm.
Địa điểm là sảnh triển lãm Hoàn Cầu trong thành phố, chỉ xem vẻ ngoài dát vàng nguy nga tráng lệ đã thấy sang cỡ nào. Triển lãm cá nhân thường chọn tổ chức ở đây, không phải vì chỗ này lớn, mà vì sự tinh tế khác người, rất hợp với mắt thẩm mỹ của dân nghệ sĩ.
Phòng triển lãm của Lê Diệp ở tầng thượng, mắc nhất. Bên ngoài cửa có mười anh bảo vệ cao to lực lưỡng, đến tầng thượng còn có vệ sĩ trông chừng, lúc vào còn phải qua một lần kiểm tra an ninh. Xem ra Phạm Trung Dương đã quá quen với việc này, mỗi bước đều rất thuần thục.
Nhưng với Đàm Hi lần đầu đến đây, thấy cảnh long trọng vậy, nói thật là cô rất không quen.
Nghệ sĩ mà, hay ra vẻ lắm.
Cô hiểu mà.