Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 346 : Trên tình bạn, chưa phải tình yêu
Ngày đăng: 21:38 28/04/20
Rời khỏi khách sạn, Lục Chinh lái xe về Bồng Lai.
Đàm Hi tỉnh trong lòng người đàn ông, “Ưm? Em ngủ mất ư?”
Ting tong...
Cửa thang máy mở ra, Lục Chinh ôm cô ra, “Chìa khóa bên túi quần trái, lấy nó ra.”
“Oh.” Đàm Hi thò tay vào tìm, vì tầm nhìn có hạn, chỉ có thể nhờ vào cảm giác, đột nhiên tay khựng lại.
“Em sờ vào đâu thế?!” Lục Chinh cắn răng, trong lời nói truyền đến ý nhẫn nhịn.
Đàm Hi ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng tuấn tú của người đàn ông. Đường nét khuôn mặt rất rõ, từ cơ mặt ở má có thể thấy được hàm răng trong đang cắn chặt, hơi thở cấm dục ập đến, nhất thời khiến trong lòng cô ngứa ngáy.
Không nhịn được, lại làm bộ không để ý, toàn thân người đàn ông cứng đơ, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Đừng đùa!”
Đàm Hi cắn môi, “Rất muốn thấy dáng vẻ run lên của đôi chân anh...” Ánh mắt hàm ý, sáng rỡ tuyệt trần.
“Vậy sao?” Giọng trầm xuống, nếu để ý sẽ nghe ra được sự nghiêm khắc và lanh lẽo trong đó.
Cô gái cười duyên, âm thanh thánh thót vang lên trong hành lang tịch mịch.
“Lấy chìa khóa đi.”
“Không~” giọng nũng nịu, giống tiếng côn trùng men theo lỗ tai bò vào trong tim, vừa tê vừa nhột.
“Em đợi đấy...” Lục Chinh một tay nâng lấy cô, tay còn lại tìm chìa khóa.
Lách cách...
Cùng với tiếng chuyển động của tâm ổ khóa, cánh cửa mở ra.
Lục Chinh ôm lấy cô, bước từng bước lớn vào phòng. Đàm Hi tiện tay đóng cửa, chớp mắt đã bị quăng lên giường.
Hai tay bò dậy, giơ chân đạp ngực người đàn ông, thuận thế ngăn anh đè lên người mình. Đàm Hi che miệng cười, ánh mắt lấp lánh đầy quyến rũ: “Làm gì đó?”
“Em.”
“Không dè dặt gì hết.” Giơ tay, đấm vào ngực anh.
“Đó là chuyện của phụ nữ.”
“Phụ nữ thì sao chứ?”
“Ngoan, nằm xuống.”
“Nhưng em mệt rồi.” Đàm Hi ngáp dài, mơ màng buồn ngủ: “Buồn ngủ.”
“Không cần em động đậy.”
“Oh~ Thì ra anh thích như vậy, khẩu vị nặng quá.”
Sắc mặt Nhị Gia đen thui, “Câm miệng! Lửa là do em đốt, giúp ông đây dập tắt rồi hẵng nói.”
Đàm Hi ngẩn người, Lục Chinh nói huyện thô tục?
Gặp ma rồi!
Giây sau, “Uhm...”
Lục Chinh cười nhạt, “Chịu đi!”
“Khốn nạn!” Dám chơi đánh lén.
Trăng sáng trên cao, bị sóng vỗ mờ dần.
Lục Chinh mở đèn ngủ đầu giường, lượm áo khoác rồi tìm trong túi áo, rất nhanh, anh móc ra hộp thuốc và bật lửa.
Đốt, hít sâu, thở ra chậm trãi, cặp mắt híp thích ý, như con gấu vừa được ăn no uống say.
Lúc này, một cánh tay trắng nõn giơ tới, giật mất điếu thuốc trên ngón tay anh. Đàm Hi tựa bên đầu giường, đưa vào miệng hút, cô bị sặc!
“Khụ khụ...” Mới ít lâu không chơi thứ này, không ngờ mới hút một miếng thôi đã phản ứng mạnh vậy!
“Đáng đời!”
“Tại anh cả.” Cứ bắt cô cai thuốc, lần này thì hay rồi.
“Tại em thích làm màu.”
“Em thích làm màu đó, anh làm gì được chứ?”
Lục Chinh cướp lại điếu thuốc, hút một hơi sâu rồi tắt đi, kéo chăn trùm lấy đầu của Đàm Hi.
Trước mặt bỗng tối sầm, Đàm Hi ngơ ngác: “Anh bị điên hả!”
“Nữa nào.”
“Anh...” Đồ khốn kiếp!
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến 10 giờ sáng, Lục Chinh đã đến công ty.
Lúc đi còn bắt cô chọn cà vạt. Đàm Hi khi đó đang ngon giấc, đến mắt còn không mở nổi, người cứ nghiêng nghiêng ngả ngả muốn nằm xuống ngủ tiếp. Kết quả một câu nói:“Một là chọn, không thì làm.” của người đàn ông dọa cô tỉnh cả ngủ, tinh thần hẳn lên.
“Tôi biết, nhưng tôi không nói đâu, cứ bắt anh tự đoán chứ gì?” Tống Thanh xếch mày, cảm thấy tức cười.
“Cô ấy nào phải biết mà không nói chứ, cô ấy vốn dĩ không biết, lúc bịa chuyện mặt rất nghiêm trang, đã thế còn quăng vấn đề về lại cho anh nữa chứ.”
“Ha ha...” Ba Tống cười và nói: “Cô bé cũng thú vị đó!”
Ông cụ hiếm khi mở miệng: “Một đứa trẻ cơ trí.”
Sau bữa cơm, Tống Tử Văn đến tòa chính phủ của thành phố. Ông cụ được cảnh vệ đưa về chỗ làm việc. Bà cụ lên lầu ngủ trưa. Quý bà Bàng xem tivi một lát rồi cũng theo ông Tống về phòng nghỉ.
Tống Thanh ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, đi qua phòng Tống Bạch, dừng lại, nghĩ nghĩ rồi gõ cửa.
“Mời vào!”
Cô mở cửa, thằng ranh thối đang nằm trên giường chơi game, “Xem ra, tâm trạng tốt nhỉ?”
“Cũng tàm tạm.”
“Cô gái lần trước em kể là Đàm Hi phải không?”
Động tác Tống Bạch gượng lại, từ từ ngẩng đầu lên: “Chị, chị bị ngốc hả?”
“Từ phản ứng của em lúc nãy, chị đã biết được đáp án.”
Tống Bạch ngồi dậy, cười cười, nhìn cô: “Chị đóng cửa lại đã.”
“Ok.” Tống Thanh làm theo, bước đến bên giường, cúi đầu nhìn anh.
“Ngồi đi chứ.”
“Là cô ta đúng không?”
“...Uhm.”
“Lần trước, bánh trôi rượu cũng là do cô ta cho ư?”
Tống Thanh nhíu mày, ánh mắt như lửa: “Em thành thật nói với chị, hai người có bắt đầu qua chưa?”
“Em cũng muốn lắm chứ.” Đồng chí Tiểu Bạch bĩu môi, vẻ mặt tiếc rẻ.
Vậy là không có rồi, Tống Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, sao chị trông còn lo lắng hơn cả em vậy?”
“Đồ ngốc! Chị đang lo lắng Lục Chinh sẽ kiếm chuyện với em đấy. Cố Hoài Sâm chính là bài học xương máu.”
“Không đến vậy đâu...”
“Hơ, tâm tư Lục Chinh thâm sâu đến đâu, chị tạm thời không nói, chỉ riêng việc tài nguyên và nguồn lực của anh ta, lúc nào cũng có thể nghiền em thành cám.”
“Đó là anh chúng ta, trên đời có ai lại đi bôi nhọ người nhà như chị như vậy không?”
“Chị cảnh cáo em, đừng trêu chọc Đàm Hi, nếu không em chết lúc nào không hay đâu. Nghe chưa hả?!”
Trong lòng Tống Bạch thấy ấm áp. Anh biết, Tống Thanh đang lo lắng cho anh. “Chị, chị nghĩ nhiều quá rồi, em thừa nhận, em có chút tình ý với Đàm Hi, nhưng chỉ là chuyện đã qua. Hiện tại, cô ấy là bạn gái của anh Chinh, em giành không được tranh không lại, chỉ có thể thay đổi con đường khác, không làm người yêu được thì làm bạn thôi.”
“Em không lừa chị chứ?”
Tống Bạch không nói gì.
“Nói đi chứ!” Cô rất sợ thằng em ngốc của mình làm ra những chuyện ngu xuẩn không cứu vãn được.
“Đừng đối xử với em như thằng thất tình vậy, được không? Thật sự không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu. Em ngưỡng mộ khí chất thoát tục của Đàm Hi, và cái tính bất chấp coi trời bằng vung của cô ấy, cảm thấy gặp được đồng loại nên muốn gần gũi, cũng không biết tình cảm đó có phải thích hay không?” Tống Bạch lắc đầu, rồi tự cười một mình, “Bây giờ cũng rất tốt, em xem cô ấy như anh em, cổ ấy xem em như chị em, ăn uống chơi bời, cười nói vui đùa.”
Tống Thanh quan sát em trai một lúc rồi thôi, trong lòng cảm thấy yên tâm.
“Thật ra, hoàn cảnh hiện tại của hai đứa như vậy là tốt nhất, cũng không có áp lực. Mượn một câu nói vui, trên tình bạn, chưa phải tình yêu.”
Tống Bạch cười khì: “Nghe chị nói vậy, em có vẻ có khí chất để trở thành nam khuê mật nhỉ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, công việc của ủy viên hội phụ nữ hợp với em nhất.” Tống Thanh trợn tròng trắng.
“...” Đậu! Còn có thể nói chuyện vui vẻ không vậy?
“Chuyện em với Đàm Hi đừng nói mẹ biết, để mẹ khỏi nghĩ nhiều.”
“Được rồi, nói như em làm điều phi pháp, trộm gà bắt chó không bằng.”
“Được rồi, không nói với em nữa, chị có chút việc, nhớ lời chị đó, đừng đùa với Lục Chinh.”
Lúc đầu Tống Bạch còn cười đùa ra mặt, nhưng rất nhanh chóng anh cảm thấy ngữ điệu của Tống Thanh có gì đó sai sai.
“Chị có chuyện giấu em.”
Ánh mắt lóe sáng: “Đừng nói bậy, chị đi trước...”
“Chị, đợi đã.” Tống Bạch đứng dậy, ngăn cô lại, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như thiêu đốt: “Có phải chị nghe được điều gì không?”
“Dạo gần đây chị cứ thần bí sao ấy. Em hỏi Lưu Kiểm rồi, anh ta nói dạo này mọi người đang lo một dự án lớn, cụ thể tình hình thế nào thì không hề biết. Chị mấy lần dặn em không được đùa với anh Chinh, có phải... có liên quan đến anh ấy không?”
“Đừng đoán mò.”
Trái tim Tống Bạch cảm thấy nặng trĩu.