Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 399 : Chúng ta không gây nhau nữa, có được không?

Ngày đăng: 21:39 28/04/20


“Bà nội, cháu qua bên kia nghỉ một lát, bà có đi cùng không?” Đàm Hi chỉ vào một chiếc ghế băng cách đó không xa lắm.



“Bà còn chưa mệt.”



“Dạ.” Đàm Hi không nén nổi sự kích động muốn bật cười, “Vậy cháu qua bên kia trước nhé!”



“Ừ!”



Trong lúc đó liên tục có người rời đi, đến tám rưỡi mới chính thức kết thúc, mọi người cũng đã tản đi gần hết. Bà cụ kiên trì đến tận lúc cuối cùng, toàn thân túa ra mồ hôi, tháo khăn choàng ra tùy tiện đặt lên vai, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, dường như còn bao phủ cả sự dịu dàng ôn hòa vốn có.



“Có vui không bà?” Đàm Hi đưa chai nước vừa mua ở cửa hàng tiện lợi cho bà.



Bà cụ nhận lấy.



“Cháu mở rồi đó.”



“Cảm ơn cháu. Trước đây bà từng nhìn thấy người khác nhảy.”



“Ngày mai cháu lại đi cùng bà nữa nhé?”



“Ừm...” Trên gương mặt bà cụ lóe lên sự thẹn thùng, có chút ngượng ngùng.



Đàm Hi coi như không thấy, vươn vai vặn người một cái, “Đúng lúc cháu cũng muốn vận động, gần đây hình như cháu cũng mập lên rồi thì phải...”



“Vậy thì... ngày mai chúng ta lại đến nữa nhé?”



“Vâng ạ!”



Bước đầu tiên, xốc lại tinh thần, get!



Trăng lên giữa trời, cả đêm ngủ say.



Một lần nữa mở mắt ra là bị hương thơm thức ăn làm tỉnh giấc, Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, ngoài cửa sổ sáng rõ, mang theo một lu+ồng ánh sáng màu vàng rực rỡ.



Ngày nắng, ngày tuyết tan.



Đánh răng rửa mặt xong, theo hương thơm đi đến cửa nhà bếp, bà cụ đang đeo tạp dề bận rộn, hơi nóng lượn lờ, khung cảnh ấm áp quen thuộc chốn nhà bếp.



“Bà đang nấu món gì thế? Thơm quá!”



“Sao cháu đã dậy rồi? Ngủ nữa đi cháu?”



“Nếu còn ngủ nữa chắc cháu thành heo luôn mất...” Thấp giọng lẩm bẩm.



“Cái gì?”



“Không, cháu nói là tay nghề của bà ngay cả đầu bếp cấp thế giới cũng phải nhận thua.”



“Nói bừa nào! Nếm còn chưa nếm, đã bắt đầu khua môi múa mép rồi đấy. Nhóc con cháu không đáng tin tí nào cả!” Tuy nói vậy nhưng nụ cười trên gương mặt Đàm Thủy Tâm càng xán lạn hơn.



Thấy chưa, lời nói ngon ngọt ai chẳng thích nghe.



“Hai phút nữa là xong thôi.”



Đàm Hi nhào đến, “Bà nấu gì đây...”



“Đừng mở ra! Cẩn thận bỏng đấy.”



“He he...”



“Cháu ra phòng ăn đợi đi, sắp được ăn rồi.”



“Vâng ạ.”



Đàm Hi lấy hai cái bát và hai đôi đũa, xoay người đi ra.



Bà cụ nhanh chóng đeo găng tay bưng chiếc lồng hấp ba tầng đi ra, Đàm Hi muốn phụ một tay.



“Đừng chạm vào, cẩn thận bỏng đấy!”



Cô lại ngoan ngoãn thu tay lại, “Đây là... tiểu long bao ạ?”



“Ừm, cháu nếm thử đi.”



“Ngon quá! Ai... nóng, nóng, nóng!” Vừa cắn thử một miếng, dịch nước sốt nóng hổi đã chảy ra, Đàm Hi kêu oa oa.



“Cháu ăn chậm thôi, chậm thôi...” Bà cụ cực kỳ đau lòng, “Sao lại giống đứa trẻ con thế không biết.”



Động tác Đàm Hi khựng lại, vẻ mặt hơi ngưng lại, không biết nghĩ đến điều gì khiến vẻ mặt cô bỗng trở nên mờ mịt, “Bà ơi, cháu giống trẻ con lắm à?”



“Trẻ con không tốt à? Có người chiều chuộng, có người yêu thương...”



Cho nên, anh ấy cũng nghĩ như vậy sao?



Không phải không tôn trọng, cũng không phải là coi thường, anh ấy chỉ là... muốn chiều chuộng cô thôi sao?



“Hi Hi?”



“... Dạ?” Bỗng hoàn hồn lại.



“Sao vậy cháu?”




...



“Hi Hi, chiếc áo khoác này cháu có thích không?”



“Dạ?” Trước ánh mắt đánh giá của bà cụ, cô mỉm cười đáp, “Đẹp ạ.”



“Nhưng bà hỏi cháu có thích không cơ mà?”



“...”



“Hi Hi, rốt cuộc cháu bị làm sao thế hả?”



“Không sao ạ.” Hít sâu một hơi, cố đè nén lại sự nặng nề trong lòng, Đàm Hi chỉ vào một quán ăn Trùng Khánh ở đối diện, “Bà có ăn được cay không?”



“Ăn được.”



“Được, vậy bữa trưa chúng ta ăn hàng được không bà?”



“Cháu cứ quyết định đi.”



“Đi thôi.”



Khi gọi món, Đàm Hi ngạc nhiên phát hiện ra khẩu vị của bà cụ cũng gần giống như mình. Ví dụ như, bà thích thịt rang khô kiệt, ăn như vậy mới không thấy ngán; lại ví dụ như, bà thích thịt heo thái sợi, nhưng không thích cho quá nhiều tương đậu vào cá.



“Bà nội, chắc chắn là kiếp trước chúng ta rất có duyên với nhau.”



“Kiếp trước nhân, kiếp này quả, ai biết kiếp sau lại thế nào nữa? Có thể kết duyên thế nào?”



“Lời bà nói cao thâm quá.”



“Nhóc con, cháu thông minh như vậy, chắc chắn hiểu được bà đang nói gì.”



“Cháu biết sao?” Đàm Hi xua hai tay, “Rõ ràng là không biết mà!”



“Hi Hi, biển người mênh mông, có thể ở bên nhau đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.”



Mím môi im lặng, thì ra, bà cụ đã nhìn thấy rõ hết tất cả rồi...



“Cú điện thoại vừa nãy là A Chinh gọi đúng không?”



Đầu lại cúi xuống thấp hơn nữa.



“Chàng Ngốc nghĩa là gì? Ừm... có liên quan gì đến hai năm mươi không?”



*Chàng ngốc Đàm Hi dùng cách nói là “nhị hóa”, “hai năm mươi” bà cụ nói là cách nói trước đây, đều có nghĩa là ngốc nghếch.



“Dạ?” Đàm Hi ngẩn người.



“Trên màn hình điện thoại hiện hai chữ này, chẳng lẽ bà đọc sai rồi à?”



“Không, không sai ạ.”



“Bình thường cháu đều gọi A Chinh thế à?”



“Cháu...”



“Chàng Ngốc?” Bà cụ lẩm bẩm, “Thú vị đấy chứ, trên mạng có một từ gì để hình dung sự đáng yêu, nói thế nào ấy nhỉ?”



“Moe?”



“Đúng! Moe lắm.”



Hie hie, bà nội, bà mới là moe nhất quả đất.



Hai mặn hai chay một món canh sườn heo bí đao, hai người ăn vừa đủ.



“Bà ngồi đây nhé, cháu đi thanh toán.”



“Ừ.”



Bà cụ ngồi một lát, định đi wc. Vừa đi ra khỏi phòng bao không ngờ lại gặp người quen.



“Ông Lý?”



“Bà Đàm, sao bà lại ở đây?”



“Tôi đi ăn với cháu dâu. Ông đây là...”



Ông Lý mặc áo măng tô ưu nhã, còn thắt cà vạt, đầu tóc chải chuốt ngay ngắn tỉ mỉ, cách ăn vận rất chỉn chu.



“Chắt tôi đầy tháng, tổ chức tiệc ở nhà hàng bên cạnh, còn có thêm mấy người bạn người nước ngoài đến, không đủ chỗ nên đành phải sang đây tiếp đón.”



“Vậy ông cứ tự nhiên...” Chắt đầy tháng rồi đấy, ánh mắt bà cụ lóe lên sự ngưỡng mộ.



“Bà có muốn đến xem thử không?”



“Tôi ư? Có được không?”



“Đương nhiên rồi. Đúng lúc thằng nhóc đang thức.”