Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 408 : Sớm nên kết thúc rồi, tôi muốn ly hôn

Ngày đăng: 21:40 28/04/20


Nếu cứ tiếp tục như thế, còn không biết sẽ cho ông đội cái mũ màu gì. Nhớ đến tấm ảnh chụp chung kia, trong lòng ông cụ như có một bàn tay gấu đang cào xé.



Không chỉ đau, mà còn kinh tởm!



Nói thế nào cũng phải mang người về!



Đàm Thủy Tâm bị ông ép đến mức không thể lùi bước, sau lưng là bồn hoa, chiếc Rolls Royce rất bắt mắt dừng ở nơi cách đấy không xa. Tiếng tranh cãi của hai người tuy không lớn, nhưng Lục Giác Dân phô trương như thế, đã có không ít người lén nhìn về phía bên họ.



“Nếu tôi không về thì sao?”



“Bà quyết tâm muốn chống đối tôi phải không?!” Sắc mặt ông cụ trở nên xanh đen.



“Kêu Triệu Uyển Nhiên đi đi.”



Lục Giác Dân kinh ngạc, không phải vì vợ ông muốn đuổi bạn cũ của ông đi, mà vì bà dám học theo kiểu nêu điều kiện, thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp ép ông đưa ra quyết định.



Hờ, cảm thấy uy hiếp được ông à?



Ông cụ cảm thấy quyền uy trên người bị khiêu khích, không khỏi cảm thấy ảo não. Khi đã ngang bướng thì không ai có thể ngăn cản được, ngay cả động tác kéo tay áo ông của bác Từ ông cũng không thèm nhìn, “Không đi chứ gì? Được! Vậy cả đời này bà đừng về nữa!”



Lời vừa thốt ra, bác Từ thầm cảm thấy thôi xong rồi.



Đàm Thủy Tâm bị câu nói này làm cho ngơ ngác, “Ông... ông kêu tôi đừng về?”



Ông cụ hừ lạnh.



Nếu là lúc trước, bà sẽ nhận sai, nhưng bây giờ sao không có động tĩnh gì?



Không khỏi thầm nghĩ có phải bản thân nói nặng lời quá không? Nhưng chỉ cần bà đồng ý về nhà, không phải đã ổn rồi sao?



Lục Giác Dân chỉ đợi nghe câu nói “Tôi về với ông”, nhưng, trái với mong ước...



“Được! Được! Bây giờ ông vì bà ta mà đuổi tôi đi, nếu đã như thế, tôi cho các người toại nguyện!”



Nói xong, sải bước bỏ đi.



Giây phút xoay người, nước mắt cũng rơi xuống, nhớ lại những năm qua, bà chịu đựng, nhường nhịn, phục tùng ông, nghe theo ông, đều giống như một câu chuyện nực cười.



Thường có câu “Trẻ là vợ chồng già rồi mới là bạn“. Đàm Thủy Tâm cho rằng, cho dù bà và Lục Giác Dân không có tình cảm, nhưng sự tôn trọng giành cho nhau vẫn còn đó, ít ra cũng nên giữ lại ít thể diện cho bà, nhưng trên thực tế, bà nhận được gì chứ?



Đây là sự nhục nhã, sự khinh thường trần trụi!



Không nhịn được nữa, cuối cùng cũng không nhịn được nữa...



Giây phút này, bà thậm chí còn cảm thấy như trút được gánh nặng, sự bó hẹp năm đó, xây dựng nên phần mộ hôn nhân này, giam cầm bản thân cũng bó buộc ông, hôm nay cũng nên đích thân phá hủy, trả lại sự tự do cho nhau.



Năm xưa, mẹ bà từng cảnh cáo bà: “Nếu không lấy trái tim người khác, thì hãy làm một người vô tình.”



Nhưng đến giờ phút này, hình như bà vẫn không làm được.



Quả đắng ngày hôm nay là do một tay mình chưng cất nên, nếm đủ rồi, uống say rồi, sớm nên thức tỉnh rồi.



Lục Giác Dân mất một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được, chỉ có thể lúng túng nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của bà: “Tiểu Từ, chặn người lại!”



“Chặn... chặn lại!”



“Nhanh!”


Bác Từ muốn nói lại thôi, muốn khuyên nhưng lại sợ châm dầu vào lửa, chỉ có thể đứng ở một bên nôn nóng.



Đang yên đang lành, sao lại thành ra nông nổi thế này?



Sáng sớm khi ra ngoài ông cụ còn chủ động gọi ông, muốn cùng đi đón bà chủ, tâm trạng trên đường đi luôn rất tốt, thậm chí gọi điện thoại về nhà chính dặn thím Hà buổi trưa làm món gà bó lá sen mà bà chủ thích ăn nhất, sao mới chớp mắt lại thành ra thế này?



“Lúc nãy ông nói, là cháu xúi giục bà chống đối lại ông?”



“Chẳng lẽ không phải?” Lục Giác Dân hừ lạnh, bà cụ chưa bao giờ cứng đầu như thế này, không phải có người xúi giục sau lưng, bà ấy có thể trở thành thế này sao?



“Ông có chứng cứ gì không?”



“Mới có hai ngày ngắn ngủi, tính cách của một người làm sao nói đổi là đổi chứ?”



Cô thở dài, không thèm che giấu sự nuối tiếc trong mắt, ông cụ bị cô nhìn đến thấy khó chịu cả người.



“Việc này chỉ có thể chứng minh được rằng, ông quả thật không đủ hiểu vợ của mình.”



Đổi lấy tiếng cười khinh thường của ông cụ.



Đàm Hi không hoảng, cô chỉnh lại tay áo, “Chuyện gì cũng có giới hạn của nó, không có ai có thể bao dung người khác vô hạn, đợi đến khi tính nhẫn nại dùng hết rồi, tình cảm cũng hao mòn, khi chỉ còn lại sự mệt mỏi, vậy thì nó có nghĩa là nên thanh lý rồi.”



Ông cụ cau mày, “Không hiểu cô đang nói gì.”



“Được, đổi một cách nói dễ hiểu hơn, bà nội bao dung ông là vì tính nhẫn nại của bà đủ tốt, tình cảm vợ chồng vẫn còn, khi ranh giới bị đụng chạm, ông cảm thấy bà sẽ không biết phản khán?”



“Ranh giới?”



“Vâng” Ánh mắt của cô sắc bén như dao, “Ví dụ như, sự phản bội của ông, sự bất trung của ông...”



“Ăn nói linh tinh! Một đứa tiểu bối như cô, có tư cách gì mà xen vào chuyện của người đi trước?”



“Tiểu bối?” Đàm Hi cưỡi khẽ, “Cháu ư? Hoặc nói là, ông có xem cháu là vãn bối không?”



“Cô, xứng sao?”



“Nếu đã như thế, vậy cháu đứng ở góc độ người dưng nhận xét chuyện này thì có gì không được?”



Lục Giác Dân bị đánh trả, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.



“Cô to gan!”



Vừa nghe đã biết là giọng điệu quen ra lệnh, cứng nhắc, lạnh lùng, mang theo uy quyền không cho phép xen mồm vào.



Đàm Hi mỉm cười, gật đầu, thong thả đáp: “Lá gan của cháu đúng là không nhỏ đâu.”



Ông cụ sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông gặp người mặt dày đến như vậy.



Cô gái này muốn gả vào nhà họ Lục, không phải nên ra sức lấy lòng ông sao? Sao cứ chống đối ông mãi thế?



Làm gì có cái lý ấy!



Lục Chinh có ánh mắt chọn người kiểu gì đây?!



Tức quá đi mất!



Bà cụ cũng có cách nghĩ như thế, đứa trẻ ngốc này, vì bà mà... haiz.