Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 410 : Tôi kêu tiểu từ tìm chỗ ở cho bà

Ngày đăng: 21:40 28/04/20


Cuối cùng, ông Lục đóng sầm cửa bỏ đi.



Bà cụ đứng giữa phòng khách, nhìn sàn nhà đầy mảnh vỡ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.



“Bà ơi?”



“... Không sao” Đàm Thủy Tâm xua tay, “Đầu bà hơi nhức, đi ngủ một chút đã.”



“Vâng” Đàm Hi đỡ bà vào trong, cũng không khuyên nhiều. Có một vài chuyện suy cho cùng phải do bản thân nghĩ thông suốt mới được.



Lại nói về Lục Giác Dân tức giận đùng đùng, ra khỏi cửa, hai chân bước đi như bay. Bác Từ ở phía sau phải chạy bước nhỏ mới không bị bỏ lại.



“Ông chủ, ông chậm một chút...” Chân cẳng vốn đã không nhanh nhẹn, lại còn phải dốc hết sức đuổi theo, chuyện gì thế này không biết!



Hai người lên xe, bác Từ khởi động máy, Lục Giác Dân bực bội ngồi ở ghế sau, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ.



“Cậu nói xem rốt cuộc bà ấy bị cái gì vậy?” Chân mày ông cụ Lục nhíu chặt lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Khuôn mặt ông Từ trông vô cùng khó xử.



Ông thật sự không hiểu.



Chuyện với Triệu Uyển Nhiên đều là chuyện quá khứ rồi, có gì đáng để so đo nữa? Vậy mà còn dùng “ly hôn” để uy hiếp ông!



“Tôi nghĩ” Bác Từ cân nhắc nói: “Cô Đàm nói cũng không phải vô lý.”



“Không vô lý?!” Ông cụ bỗng nhiên cao giọng, “Tôi thấy nó cậy mình còn trẻ, tôi không so đo với nó nên già mồm cãi lại tôi!”



“Nhưng bà chủ quả thật không thích Triệu... bà Triệu.” Triệu Uyển Nhiên có địa vị khá khó xử trong nhà họ Lục. Bác Từ vốn muốn gọi thẳng tên, nhưng suy nghĩ đến việc bà ta là khách của ông chủ, nên tạm thời gọi một tiếng “bà”, nhưng lời vừa thốt ra, ngay cả bản thân ông cũng cảm thấy kỳ cục.



Lục Giác Dân cau mày, ông cũng cảm thấy xưng hô này không thỏa đáng lắm.



“Chẳng lẽ bà ấy vẫn còn để bụng chuyện năm đó?”



“Rất có khả năng.” Bác Từ nghiêm túc.



“Nhưng... tôi quả thật không có gì với Triệu Uyển Nhiên!”



“Bà chủ không nghĩ như thế.”



“Nhưng cũng không thể đuổi người ta đi ngay bây giờ chứ?” Lục Giác Dân xòe tay, hết cách.



Bác Từ cũng rất khó xử, hai người chìm trong im lặng.



Một lúc sau, “Ông chủ, câu này vốn dĩ không phải do tôi hỏi, nhưng bây giờ không thể không hỏi, tại sao... ông đồng ý cho bà ta vào ở?”



“Bời vì bà ấy bị bệnh...”



“Nhưng không phải bệnh nhân nào cũng đều có thể nhận được đặc quyền đó chứ.”



“Uyển Nhiên là bạn cũ, sao có thể so sánh với người khác được?”



“Nói cho cùng, ông vẫn nể tình cảm năm xưa, đối xử đặc biệt với bà ấy.”




Sáng sớm ai đến vậy nhỉ?



Bà đứng dậy mở cửa, giây tiếp theo, sắc mặt thay đổi.



“Ông đến làm gì?” Lạnh lùng, cứng ngắc.



Trên mặt ông thoáng xuất hiện sự mất tự nhiên. Lần này ông không kêu bác Từ lên theo. Một mình ông đứng ngoài cửa, chống gậy, nhìn sơ qua lại thấy có một cảm giác cô đơn kỳ lạ.



“Chúng ta vào rồi hẵng nói” Vừa nói, liền muốn luồn vào trong.



“Không có gì để nói cả” Bà cụ giơ tay ra, chặn người lại.



Lục Giác Dân đã sớm có tâm lý chuẩn bị, cũng không tức giận, dịu dàng nói: “Mới sáng sớm tôi đã xuất phát, vẫn chưa kịp ăn sáng, bây giờ vừa lạnh vừa đói, bà thật sự nhẫn tâm à?”



Đàm Thủy Tâm cau mày, hơi thả lỏng ra.



Ông cụ mừng thầm, lại siết chặt nắm tay khẽ ho hai tiếng, đừng nói chứ, cũng ra dáng lắm đấy.



“Lại muốn cãi nhau? Ném ly à?”



Lục Giác Dân xua tay: “Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không!”



“Ừm” Bà buông tay nắm cửa, xoay người đi vào trong.



Đồng ý rồi sao?



Ông cụ vui mừng, nhanh chóng vào nhà, lại tiện tay đóng cửa, động tác mang theo vài phần cẩn thận mà ngay cả ông cũng không hề phát hiện ra.



Đột nhiên, bà cụ dừng bước, xoay đầu, lạnh lùng lên tiếng: “Nhớ thay giày”



“... Ừm” Trái tim treo lơ lửng của ông cụ, được thả về chỗ cũ.



Không phải muốn đuổi ông đi là được...



“Nói đi, muốn bàn chuyện gì?”



Lục Giác Dân đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, chuyện đầu tiên chính là giơ tay ra bưng ly trà lên.



Bốp



Mu bàn tay bị đánh một cái, âm thanh vô cùng rõ ràng.



Ông cụ hơi ngơ ngác, vẻ mặt bà cụ vẫn bình thường: “Không phải cho ông.”



Lục Giác Dân bĩu môi, chỉ đành ngượng ngùng thu tay về.



Phải nín nhịn thế này, khó chịu!



“Đang xem gì thế?” Ông cụ ghé sát vào. Từ lúc vào cửa đến giờ, bà cụ không thèm nhìn ông, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình. Ông nhớ trước đây bà ấy không hề đụng đến những thứ này, ngay cả tivi cũng rất ít khi xem, đừng nói đến lên mạng...