Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 416 : Nhị gia lái xe, hu hu hu
Ngày đăng: 21:40 28/04/20
Lục Chinh như biết được, bất ngờ xoay đầu, vừa hay nhìn thấy động tác giương nanh múa vuốt của cô.
“Có ý kiến?”
“Em đâu dám... Hả? Anh tắm rồi?” Đàm Hi trợn to mắt, dưới ánh đèn, anh mặc áo choàng ngủ, tóc vẫn chưa khô, nước vẫn chảy xuống hai bên gò má.
“Ừ.”
Đàm Hi kéo ngăn tủ, lấy máy sấy tóc, xoay người ngồi bên mép giường, “Qua đây.”
Lục Chinh muốn còn chẳng được.
“Thấp một chút, em với không tới.”
Anh dứt khoát nằm trên đùi cô, mặt hướng xuống dưới, chỉ chừa lại một mái tóc đen mượt, ướt nhẹp, “Thế này?”
“Ặc...” Không quen lắm.
“Không phải muốn sấy khô tóc cho anh sao?”
“Vâng”
Sau đó, tiếng ù ù của máy sấy tóc vang lên.
Tóc Lục Chinh ngắn, thẳng đứng như gốc rạ màu đen, có hơi thở của một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng người thân quen với anh đều biết đây là một con sói phúc hắc.
“Xong rồi.” Đàm Hi kéo lỗ tai của anh, có ảo giác như đang chọc ghẹo sư tử ngủ say, “Ngồi dậy.”
Đùi sắp bị tê cứng rồi.
Anh không cử động, dùng cằm cọ nhẹ vào đùi cô, đáng tiếc, quần áo mặc ở nhà quá dày, không vớt được chút gì hời cả.
“Chậc, anh lộn xộn gì đấy?” Đàm Hi đánh nhẹ một cái vào lưng anh, “Im một chút nào!
Trên đời này, dám đối xử như thế với Lục Chinh, vị đây là người đứng đầu, nhưng người có tính cách lạnh lùng hung dữ như anh cũng không thấy bực bội: “Hay em thử vỗ lần nữa?”
Đàm Hi nghiêm túc phân tích độ thật giả của câu nói vừa rồi, phát hiện bên trong không có mánh khóe gì, “Anh nói thật?”
“Ông đây nói chơi khi nào?”
“Nếu đã như thế...” Đàm Hi cắn môi, lần này không vỗ, đổi sang nhéo: “Vậy em không khách sáo đâu!”
Anh khẽ rên, không những không giận, mà còn thấy... thích?
Đàm Hi không nhịn được thầm mắng một câu “lão già đê tiện“. Đàn ông ấy, không thể phục tùng, lúc nào nên đánh nên nhéo cứ làm thẳng tay. Dù sao cô không muốn nhìn thấy một ông cụ Lục thứ hai.
“Lần nữa.”
“...”
“Mạnh hơn một chút.” Giọng nói trầm khàn có một sự gợi cảm khác biệt.
“Anh điên rồi à!” Đàm Hi đẩy anh, “Mau ngồi dậy.”
Mợ nó, trong đầu toàn là hình ảnh nhạy cảm. Cô cùng lắm cũng chỉ đấu võ mồm, nhưng người này muốn thực hành nghiêm túc, đến lúc đó người chịu trận vẫn là cô. Đàm Hi vốn không làm những chuyện lỗ vốn.
“Hiểu rồi à?” Lục Chinh nghiêng đầu, nhanh nhẹn nằm trên đùi cô, hai mắt mở ra, ánh sáng sâu thẳm.
“Anh muốn chơi SM?” Đơn giản đầy thô bạo.
Anh nghe thấy thế, cười thấp giọng. Cô nhóc của anh đúng là thẳng thẳng đến mức khiến người ta thấy yêu thích, yêu thương cỡ nào cũng thấy không đủ.
“Nếu anh nói phải, em sẽ phối hợp chứ?”
“Tắm chung.”
ĐÀm Hi ngừng bước, xoay người, trừng mắt: “Không phải anh đã tắm rồi sao?”
“Tắm thêm lần nữa.”
“...”
Sáng hôm sau, Đàm Hi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
“Hi Hi? Dậy ăn sáng thôi!”
Bà nội?
Bỗng nhiên mở mắt ra, ôm chăn giật mình ngồi dậy, để lộ ra bờ vai trắng nõn, trên đó nhiều vết bầm tím, toàn là dấu ngón tay.
Lục Chinh dựa vào đầu giường, vẻ mặt thỏa mãn, không biết đã tỉnh giấc được bao lâu.
Đàm Hi đỡ lấy phần eo đau nhức, lạnh lùng liếc anh một cái, “Đều tại anh!”
“Ngoan,“ Bàn tay to vươn tới, vỗ lên đầu cô, giống như đang vuốt ve một chú chó xù lông, “Tôi qua ăn no rồi?”
“Khốn kiếp!” Bỗng nhiên cảm thấy bất lực, anh ấy có thể đừng... mạnh bạo như thế được không?
Giống như con Poodle thoát khỏi dây xích, tội nghiệp cho vòng eo mảnh khảnh của cô, suýt chút nữa đã bị gãy rồi...
“Lục Chinh? Cháu dậy chưa?” Bên ngoài phòng, bà cụ vẫng đang gõ cửa.
Lúc này đã là 10 giờ sáng, có tiểu biệt thắng tân hôn* thế nào cũng nên thức dậy ăn sáng rồi.
* Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc tình dục “mạnh” hơn cả đêm tân hôn.
“Đến ngay ạ.”
“Ừm, vậy con nhớ gọi Hi Hi. Kiên nhẫn một chút con bé lúc dậy dễ nổi nóng lắm.” Nói xong, xoay người bỏ đi.
Nghe thấy tiếng bước chân dần xa, Đàm Hi vùi đầu vào trong chăn, mất mặt quá...
Lục Chinh nở một nụ cười nhạt, không mượn chuyện chọc ghẹo cô nữa, mà vươn tay ra đặt trên thắt lưng của cô, xoa bóp nhẹ nhàng.
“Ối...”
“Mạnh quá hả?”
“Không, thoải mái.”
Anh cười khẽ.
“Lên trên một chút... anh bóp ngứa quá...” Vừa nói, vừa bật cười ha ha.
Lục Chinh lấy tay bịt miệng cô lại.
“Ưm ưm ưm ưm!” Anh làm gì đó?
“Cười lớn tiếng quá, em muốn bà nội hiểu lầm à?”
Đàm Hi không dám cười nữa, lập tức im lặng.
Lục Chinh thu tay về, vén chăn xuống giường, vòng eo khỏe mạnh, đôi chân dài mạnh mẽ...
Một chiếc gối bay qua, Đàm Hi mím môi: “Mẹ nó đồ lưu manh!” Dám không mặc gì cả, mặt mũi đâu? Đồ đại gia nhà anh!