Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 42 : Dồn người đẹp vào tường

Ngày đăng: 21:31 28/04/20


Là một phụ nữ.



Một người phụ nữ phong tình vạn chủng.



Mông to ngực bự, chân dài eo thon, tóc dài nhuộm vàng, mang theo vẻ cuồng dã ngả ngớn.



Không nén được huýt sáo một cái, mắt Đàm Hi sáng như đuốc.



“Cup D, 36 hay là 34?”



Phụ nữ nhìn ngực, ước lượng xúc cảm; đàn ông nhìn chân, xem độ thon thả.



“Sai từ đầu rồi,” Bờ môi đỏ mọng khẽ mở, mắt liếc nhìn, phong lưu mà uyển chuyển, “Là E.”



Đàm Hi híp mắt, tiến lại gần thêm hai bước, nhờ ưu thế về chiều cao đánh giá cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.



Đập vào mắt là một rãnh sâu, hai vật thể trắng nõn tròn trịa lộ ra một nửa.



Nếu đổi lại là một người đàn ông bình thường, đối mặt với một vưu vật như thế này, e là đã sớm không giữ nổi mình, chỉ muốn nhào lên, phút chốc biến thành con sói đói.



Lắc lư, liếm mút, sờ soạng...



Chẹp, đúng là thèm nhỏ cả dãi.



“Không biết con gái nhà ai lại đẹp đến mức không giống người phàm trần thế này?” Giơ tay ra, nâng cằm cô gái lên.



Đàm Hi nhướng môi cười đầy lưu manh.



Dưới ánh đèn, đôi mày kiếm anh khí, con ngươi sáng như ngọc lắng đọng thâm thúy, lại mang theo hứng thú tìm tòi nghiên cứu và sự hiếu kỳ không hề che giấu.



Hoang dã, bá đạo.



Địch San hơi ngẩn ra, bởi vì động tác đột ngột của đối phương nên hai tròng mắt sáng và đẹp chợt sững lại trong chốc lát.



Nhưng Đàm Hi lại được đà lấn tới, tiến thêm một bước nữa.



Ỷ vào chiều cao một mét bảy lăm, cao hơn hẳn Địch San một cái đầu.



Cô tiến, cô ta lùi, trong lúc không tự chủ, cô ta thua về khí thế, cũng mất đi quyền chủ động.



Ép người đến góc tường, lại giơ tay ra chặn một cái.



“Này người đẹp, sao em không nói gì thế? Hửm?” Âm cuối hơi cao lên, nụ cười rất không đứng đắn.



Địch San nhất thời hốt hoảng, ngay cả trái tim cũng đập chậm hơn nửa nhịp.



Không có ý gì khác, mà chỉ là kinh ngạc.



Một người phụ nữ... thật đẹp trai?



Không, đây vẫn là một cô bé mà?



Nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại giống như là kẻ lõi đời từng trải, chơi bời lêu lổng, phóng túng, thậm chí là... phóng đãng không thể kiềm chế được.



“Tôi có thể hiểu là gạ tình không?” Cô ta cười.



“Có lẽ nên dùng từ trêu chọc sẽ thích hợp hơn thì phải?” Đàm Hi cũng cười.



Bốn mắt nhìn nhau.



Khẽ cười, Địch San nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chinh.




“Cậu ơi? Nhị gia? Lục Chinh!”



“... Đẹp.”



“Được lắm,” Đặt tay lên vai người đàn ông, vỗ nhẹ mấy cái, đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Anh chàng này biết nhìn người đấy!”



Lục Chinh: “...”



Địch San: “...”



Chúng ta có thể dừng hành vi tự sướng đó lại được không?



Đáp án đương nhiên chỉ có thể là – Không!



Thay quần áo xong, tiếp theo là màn trang điểm.



Địch San vén tay áo lên, đích thân ra tay, sau một hồi trang điểm, nhìn Đàm Hi đã có tinh thần hơn hẳn, khí sắc hồng hào.



“Cái túi kia.” Cô chỉ về phía quầy trưng bày, “Là chị thiết kế đúng không?”



“Sao em nhìn ra được thế?” Địch San nhướng mày, vẻ mặt hứng thú.



“Em nghe thấy chị vỗ tay mà. Trăm nghìn thứ tốt cũng không so sánh được với tác phẩm của mình, đây là căn bệnh của dân nghệ sĩ nói chung, gọi là – tự luyến!”



“Không dám tự nhận là nghệ sĩ, chỉ là sản phẩm làm ra lúc cao hứng nhất thời mà thôi.”



“Có thể tặng em được không?” Đàm Hi ngẩng đầu nhìn cô.



Đối mặt với đôi mắt to ướt át kia, Địch San bỗng thấy lòng mềm nhũn.



Dung mạo đó, ánh mắt đó, nếu đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể từ chối được.



Ánh mắt nhìn lướt qua Lục Chinh đang đứng bên cạnh, thì ra, Diêm Vương cũng có lúc bị tiểu quỷ bám lấy?



Lại còn là một con quỷ xinh đẹp...



“Em thích sao?”



Hay đấy!



Đàm Hi không ngừng gật đầu.



“Vậy thì tặng em, coi như quà gặp mặt.”



“Đa tạ tiểu nương tử.” Cúi đầu khiêm nhường, chắp tay thi lễ, đôi mày kiếm anh tuấn khí khái.



“Ngọc lang khách khí rồi.” Nhanh nhẹn đáp lễ lại, mái tóc vàng yêu kiều.



Ôi trời, lại diễn nữa rồi?



Lục Chinh di rời ánh mắt, thực sự... không dám nhìn thẳng nữa.



Cuối cùng, trao đổi xong số điện thoại và Wechat với nhau xong, Đàm Hi và Địch San mới lưu luyến chia tay.



Mang theo chiếc túi vải vừa được tặng, ngồi lên ghế lái phụ, nhưng động tác cô quá lớn, váy lại quá ngắn, để lộ ra một góc màu đen dưới làn váy.



Kéo xuống, che lại.



Khi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt còn chưa kịp thu hồi lại của người đàn ông bên cạnh.