Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 420 : Mối họa do quả nhãn gây ra

Ngày đăng: 21:40 28/04/20


Đàm Hi cảm thấy chuyến đi đến Tứ Xuyên lần này của A Phi không hề đơn giản như Phì Tử nói.



Bàn chuyện làm ăn.



Chuyện làm ăn gì?



Cho dù có, vậy cũng chắc chắn không hề liên quan đến sòng bạc. Dù sao, Tứ Xuyên và thủ đô một Nam một Bắc. Sòng bạc lại được vận hành độc lập, cho dù sau này có thêm sự tham gia của Lôi lão đại thì cũng không liên quan gì đến một thành phố ở phía Nam.



Cái gọi là, sự việc xảy ra khác thường tất có trá. Đàm Hi không muốn nghi ngờ anh em, nhưng có một vài việc không thể không phòng bị.



Nếu Chu Dịch đã có mạng lưới quen biết ở Tứ Xuyên, thì không ngại gì mượn dùng.



“Anh Dịch, anh định giúp đỡ như thế nào?” Dương Tự uống một ngụm rượu, đôi mắt xinh đẹp híp lại, “Không thể lấy chuyện vặt vãnh này ra làm phiền chú Chu chứ?”



“Giết gà dùng dao mổ trâu? Ở bên kia tôi có quen vài anh em, đều là con cháu trong đại viện quân khu, từ nhỏ đã lăn lộn trong bộ đội, tên nào tên nấy đều là bá vương. Nếu nói đến khả năng theo dõi người khác, không ai có thể vượt qua nổi họ.”



“Anh được đấy chứ! Ngay cả lính bên quân khu Tứ Xuyên cũng hốt gọn được!”



“Nói bậy gì đấy?”



“Ai mà không biết lính mới bên quân khu Tứ Xuyên hung hăng hiếu chiến? Anh có thể quen biết với bên đó, hai chữ thôi... trâu bò!”



Chu Dịch sờ mũi, vẻ mặt ngượng ngùng. Nói ra, có thể quen biết với những tên bá đạo ở vùng Xuyên Thục là nhờ vào khả năng đua xe vững vàng của hắn. Nhưng, so với Đàm Hi, thì chẳng đáng vào đâu.



Phía bên kia, Đàm Hi sắp xếp xong chuyện của A Phi, xoay qua gọi cho Tống Bạch.



“Dịch Tử gọi điện thoại cho em rồi?”



“Ừ.”



“Không cãi nhau đấy chứ?”



“Làm gì có? Không phải hướng về mục đích hòa giải đấy sao~” Đàm Hi cười khẽ.



“Tôi không tin em lại dễ nói chuyện như vậy.” Tống Bạch bĩu môi.



“Hóa ra trong lòng anh tôi là một kẻ tiểu nhân chỉ biết thù dai?”



“... Này, em tự nói đấy nhé!”



“Thèm đánh hả!”



“Nói thật, em đã nêu điều kiện gì? Chắc sẽ không kêu Dịch Tử đi hái trăng đấy chứ?”



Khóe môi Đàm Hi có giật, “Tôi không đáng tin thế sao?”



“Cái này thì chưa chắc.”



“Khốn kiếp!”



“Không nói đùa nữa. Nếu em thiếu người giúp đỡ thì vẫn còn có tôi, không nhất định cứ phải đi tìm Chu Dịch.”



Đàm Hi hít ngụm khí lạnh, “Nghe ý kiến của anh, hình như không hy vọng tôi làm hòa với Chu Dịch?”



“Không phải không hy vọng, tôi chỉ là... không muốn em hạ giọng đi cầu xin người khác.”



Đàm Hi khẽ sửng sốt, con tim chợt thấy ấm áp, khịt khịt mũi, “Không có chuyện gì to tát, hơn nữa, tôi cũng không chịu thiệt.”



“Dù sao em cứ cân nhắc đi, không cần phải miễn cưỡng. Được rồi, chỗ tôi vẫn còn một bữa tiệc, cúp máy trước...”



“Tiểu Bạch”
“Làm gì?”



“Lấy bưu kiện.”



Lục Chinh đi tới, trong tay vẫn còn cầm ly nước, nhìn dáng vẻ là biết ra ngoài rót nước.



“Tống Bạch gửi đến?” Ánh mắt lướt qua thông tin người gửi, sau đó dừng lại ở mục người nhận, cô nàng ngốc...



“Vâng, nói là nhãn, vừa mới được hái xuống, quả vừa to vừa nhiều nước.” Đàm Hi phủi tay, đi thẳng vào trong, “Em đã mang từ dưới lầu lên đây, bây giờ đến phiên anh.”



Đúng là vứt gánh bỏ của, vứt cho Lục Chinh không lo nữa.



Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc thùng giấy, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Nếu như anh không nhớ nhầm, món trái cây Tống Bạch thích ăn nhất chính là nhãn...



“Ngơ ngác ra đó làm gì? Nhanh lên!” Đàm Hi đã ngồi vào sofa, hai chân khép lại gác lên bàn trà, để lộ ra đôi chân trắng dài, vừa thẳng vừa thon.



Lục Chinh đặt ly nước xuống, khom người, nâng món hàng nặng mấy ký đặt xuống trước mặt cô một cách nhẹ nhàng.



Đàm Hi chạy lon ton đi lấy kéo, mở được một nửa, mùi hương của quả nhãn bay ra, khiến cô nuốt nước bọt liên tục.



“Anh ngửi thử xem, thơm không?” Cô xách một chùm đưa đến mặt Lục Chinh, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.



“Thơm.”



“Anh đợi một chút, em gửi tin nhắn we chat cho Tống Bạch.”



Lục Chinh đoạt lấy điện thoại của Đàm Hi. Cô ngơ ngác: “Làm gì đấy?”



“Để anh.”



“Cũng được. Anh em hai người nói chuyện thân thiết hơn...” Sau đó, đặt mông ngồi xuống sofa, bắt đầu bóc vỏ, vui vẻ ăn thỏa thích.



Tất nhiên, vẫn không quên mượn hoa hiến Phật lấy lòng người đàn ông nhà mình,:“A... mở miệng~“



Lục Chinh đen mặt, môi mím chặt hơn vài phần.



“Em tự tay bóc đó, nể mặt đi nào~” Đàm Hi ghé sát, giơ một tay lên, nhìn dáng vẻ cứ như không nhét được quả nhãn trong tay vào miệng anh thì sẽ không chịu từ bỏ.



“Ngoan, mở miệng~”



“Anh tự làm.”



“Không được,“ Đàm Hi thu tay về, “Hôm nay cứ phải bón cho anh ăn một quả.”



“...”



“Này, nói anh là khúc gỗ, anh thật sự xem mình làkhúcgỗ thật à? Có biết chút lãng mạn nào không hả?”



“Khúcgỗ?” Bất giác cau mày.



Đàm Hi lẩm bẩm.



“Tối hôm qua, người ôm em ngủ làkhúcgỗ? Người hôn em cũng làkhúcgỗ?”



“Khốn kiếp!” Đàm Hi nghiến răng, nhảy lên bịt miệng anh lại, tiện thể nhét một quả nhãn vào trong, kế tiếp nhếch môi thách thức, “Rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn mở miệng, ăn vào trong bụng đấy thôi, ra vẻ ngầu lòi làm gì?”



Vị ngọt tản ra trên đầu lưỡi, lan ra khắp khoang miệng, khuôn mặt Lục Chinh bỗng trở nên trầm xuống, bế ngang cô lên, “Ăn vào trong bụng? Đây là em nói đấy, đừng hối hận.”



Đàm Hi vẫn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra thì đã bị anh vứt lên giường ngủ, tiếp theo, cơ thể cao lớn của anh đổ ập xuống...