Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 424 : Ai là chị dâu của anh?
Ngày đăng: 21:40 28/04/20
Đàm Hi hoàn toàn bị chinh phục bởi một câu tuyên ngôn vô cùng có khí thế của bà cụ. Nếu không phải tình cảnh không đúng, cô đã sớm không nhịn được muốn huýt sáo rồi!
Lại nhìn phản ứng của ông cụ, vẻ mặt hết cách và kinh ngạc đan xen vào nhau, đúng là vô cùng phức tạp, nhưng lại xóa sạch đi trạng thái thất bại chán nản lúc nãy, cả người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Đuợc” Phát âm rõ ràng, ánh mắt sáng rực: “Tôi xin lỗi!”
Đàm Thủy Tâm nhìn ông, mím môi.
Ông cụ tiếp tục nói: “Xin lỗi, không biết bà lại để ý chuyện năm xưa đến như vậy; Xin lỗi, không thể sớm giải thích rõ ràng với bà. Bà nó à, chúng ta về nhà sống với nhau, sau này sẽ không cãi nhau nữa...” Lục Giác Dân gật đầu hai cái thật mạnh, “Đúng, không cãi nhau nữa.”
Bà cụ rơm rớm nước mắt: “Sau này ông còn vênh mặt sai bảo tôi nữa không?”
“Sẽ không.”
“Còn qua lại dây dưa với Triệu Uyển Nhiên nữa không?”
“Sẽ không.”
“Trước đây, ông còn kêu tôi mãi mãi đừng có về nữa...”
“Lời nói trong lúc tức giận! Đừng xem là thật!”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Giác Dân, Đàm Thủy Tâm đã gần như nguôi giận, nhưng...
“Sau này không được phép nói xấu Hi Hi nữa! Nó không xúi giục tôi...” Chẳng quả là dạy tôi một vài thủ đoạn trừng trị ông thôi.
Ông cụ cau màu: “Bà và A Chinh đều bị cô ta bỏ thuốc mê rồi ư?”
Sắc mặt Đàm Thủy Tâm bỗng trở nên nặng nề. Lục Giác Dân bỗng nhiên giật mình, như chim sợ cành cong. Bình thường, đều là người khác xem sắc mặt của ông hành sự, hôm nay lại đến phiên ông phải nhìn sắc mặt của vợ mình. Sự chuyển biến bất ngờ này khiến ông thấy cực kỳ khó chịu, nhưng không dám phản bác lại điều gì...
Lục Giác Dân cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai rồi, sai rất nghiêm trọng, nhưng nhất thời lại không tìm ra được, đi một bước tính một bước, cứ đón người về rồi nói sau.
Mấy ngày nay ông uống nước lọc đến mức sắp nôn rồi, ổ chăn lạnh lẽo từ tối đến sáng, không còn ấm áp chút nào.
Bao nhiêu năm qua đã quen với sự tồn tại của một người, bất ngờ mất đi còn khiến ông khó chịu hơn mất đi nửa tính mạng của mình.
Chịu đựng đến hôm nay, đã là cực hạn rồi.
“Bà à, chúng ta về nhà nhé?” Trong mắt ông cụ toát ra sự van cầu.
Bà cụ mềm lòng: “Vâng.”
Nhưng, bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ nhà lọ Lục sắp thay đổi cả vùng trời rồi. Tất nhiên đây là chuyện sau này, nên tạm thời không nói đến.
Trước mắt, bà cụ đã quyết định theo Lục Giác Dân trở về, và không hề biết Đàm Hi đã nghe trộm hết toàn bộ quá trình, nên muốn đi thông báo với cô một tiếng.
“Bà làm gì đấy?” Lục Giác Dân kéo bà lại, “Chúng ta đã nói là sẽ trở về...” Bộ dạng kia cứ như sợ bà đột nhiên giở quẻ.
“Tôi đi nói một tiếng với Hi Hi. Khoảng thời gian này may mà nhờ có nó chăm sóc, còn chỉ tôi lên mạng, đăng weibo, xem live stream...”
Lục Giác Dân rất muốn phán một câu “toàn việc linh tinh”, nhưng lời đến bên miệng, rốt cuộc vẫn không dám nói ra, chỉ bất mãn oán trách: “Trưởng bối phải có dáng vẻ của trưởng bối, lúc đi tiểu bối không ra tiễn, ngược lại bắt bà đi thông báo, đạo lý gì đây hả?”
“Đủ rồi, gì mà trưởng bối, tiểu bối, suốt ngày cứ dáng với chả vẻ, ông không thấy mệt à?” Trong lòng bà cụ sớm đã nhận định Đàm Hi là cháu dâu tương lai của bà, nào có thể để mặc cho Lục Giác Dân tùy ý nói này nói nọ.
Quả tim này, thật sự rất thiên vị.
Đàm Hi trốn trong góc, nhìn hết thảy mọi thứ, sự ấm áp từ tim lan tỏa ra khắp tứ chi khắp xương tủy.
Cảm giác được người khác bảo vệ... thật tốt.
Cô ngáp một cái, vươn vai bước ra, nhìn sơ cứ như vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên khựng lại: “Ông đến rồi à.”
Khóe miệng Lục Giác Dân co rút, coi như ông đã biết được, vẻ tùy ý trên người bà cụ bắt chước ai mà ra rồi.
“Hi Hi đang nói chuyện với ông đấy.” Đàm Thủy Tâm nói khẽ, mang theo mùi vị cảnh cáo nhàn nhạt.
Ông cụ miễn cưỡng “ừ” một tiếng, xem như trả lời.
Đàm Hi tất nhiên không để ý đến sự lạnh nhạt của ông. Cô vào phòng bếp rót một ly nước ấm cầm trong tay.
Bà cụ đi theo vào, muốn nói lại thôi.
“Bà nội, bà định trở về?”
Thất thời kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt sáng suốt trong veo của Đàm Hi, Đàm Thủy Tâm không khỏi cảm thấy có một sự hổ thẹn khi “học nghệ chưa thông“.
“Không đưa” Tống Bạch lại bắt đầu cười, “Nhìn không ra nhé, thì ra em lại thích lướt kiểu diễn đàn này!”
“Kiểu diễn đàn nào?” Cắn răng, nghiến lợi.
“Thông thường, chỉ có oán phụ mất chồng hoặc những thím đến thời kỳ mãn kinh mới đi theo dõi kiểu diễn đàn lấy đề tài về lưỡng tính để thu hút sức chú ý này nhé? Giống như kiểu tiêu đề giật tít phổ biến này, cái gì mà “đàn ông xem thì trầm mặc, phụ nữ xem thì rơi lệ”, rõ ràng là đang lòe thiên hạ, không có ích lợi gì hết!”
“...”
Tống Bạch ho nhẹ, lấy hơi, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Lấy một ví dụ nhé, bài viết hot top 1 trên trang chủ diễn đàn này” Anh ta đưa điện thoại ra xa, khoảng cách khá chuẩn xác, vừa phòng ngừa Đàm Hi cướp lấy, vừa có thể để cho hai người nhìn thấy chữ trên màn hình, “[Bạn trai quá mạnh mẽ, phải làm sao đây?] Khụ khụ, vừa nhìn là biết là của một người phụ nữ bất mãn ham muốn đang tự ảo tưởng rồi.”
Đàm Hi đen mặt.
Tống Bạch thì lại không hay biết gì: “Thử hỏi xem, có một người bạn trai quá mạnh mẽ, người này còn có thời gian đăng bài sao? Chắc chắn là phải đang mệt mỏi buồn ngủ, không thức dậy nổi rồi!”
“...”
“Em nói xem có đúng không?”
“Hờ hờ...”
“Em cười cái gì?”
Xem ra, Tống Bạch vẫn chưa kịp ấn vào, nên không biết người đăng bài chính là cô.
“Trả điện thoại cho tôi!” Đàm Hi kiên trì, dừng sức mạnh hơn.
“Chậc, tôi vẫn chưa nhấn vào xem kỹ, xem xong sẽ trả cho em...” Vừa nói, vừa vươn ngón tay trỏ nhấn vào mở ra.
Đàm Hi thầm mắng hỏng bét, lúc này cũng đành liều thôi, nhún người nhảy lên lưng anh ta, hai tay ôm lấy cổ, dùng sức rất mạnh, khiến Tống Bạch giật cả mình.
“Vãi! Khụ khụ... Em... em làm thật à?!”
Thấy sắp với tới rồi, Đàm Hi với lên, hai chân vắt lên eo của Tống Bạch cũng bất giác bám chặt hơn, phần ngực cũng cọ sát rất mạnh.
Cô một lòng muốn lấy lại điện thoạ. Tống Bạch lại bị những động tác này của cô làm cho chảy mồ hôi nóng.
Tuy anh ta đã buông bỏ rồi, nhưng suy cho cũng đây vẫn là người phụ nữ khiến anh ta rung động, hôm nay lại dùng tư thế này bò lên lưng anh ta, trừ phi anh ta là Liễu Hạ Huệ, nếu không thì sao có thể không nảy sinh ra ý niệm đen tối chứ?
Vừa mới thất thần, liền khiến Đàm Hi đạt được ý đồ.
“Cuối cùng cũng lấy được...” rồi.
“Hai người đang làm gì đó?!” Một tiếng quát lớn, mang theo vài phần lạnh lẽo, còn xen kẽ sự phức tạp khó nói bằng lời.
Đàm Hi ngơ ngác.
Tống Bạch sửng sốt.
Lục Chinh đã đi đến trước mặt hai người, rút lấy chiếc điện thoại Đàm Hi đang siết chặt trong tay. Tim gan Tống Bạch run lên.
Tiêu rồi, tiêu rồi.
Buổi sáng mới bị cảnh cáo xong, lần này lại gây chuyện nữa rồi.
“Qua đây.” Lục Chinh vươn tay về phía cô.
Đàm Hi “vâng” một tiếng, vùi vào lòng anh như một đứa trẻ biết nghe lời, tiện thể còn đạp một phát vào mông Tống Bạch.
Đều tại người này, bây giờ thì hay rồi...
“Anh, lo mà quản lý vợ mình, suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, sắp thành khỉ thành tinh rồi.”
“Mẹ nó, anh nói ai là khỉ thành tinh hả?”
“Ai nhảy nhót thì tôi nói người đó!”
“Tiểu Bạch Bạch, anh đúng là thiếu dạy dỗ!”
“Hừ! Trong điện thoại của em rốt cuộc có bí mật gì? Nhìn cái dáng vẻ căng thẳng của em kìa, xời~”
Đàm Hi thầm mắng anh ta hết chuyện nói rồi sao lại nói chuyện đó, quả nhiên, sự chú ý của Lục Chinh đã dời qua chiếc điện thoại.
Tiêu rồi...