Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 451 : Bởi vì cô chỉ muốn mạng của a phi

Ngày đăng: 21:41 28/04/20


“Tôi chưa bao giờ cho là như vậy cả...”



Đàm Hi nhìn hắn, dường như muốn phân biệt xem rốt cuộc lời nói ấy chỉ là lời nói gió bay, hay thật sự đã có chút giác ngộ.



Ân Hoán lại lựa chọn tránh né, nhạt nhẽo nói, “Cô muốn khuyên tôi.”



Hắn dùng câu tường thuật.



Đàm Hi nhếch môi, “Nể mặt từng hợp tác với nhau, tôi chỉ không muốn anh chết quá sớm thôi.” Khẩu khí không hề khách sáo.



Ân Hoán cũng không ngại ngần gì, “Cảm ơn.”



“Vậy anh vẫn muốn đi trên con đường tối tăm đó sao?”



“Đàm Hi, cô phải biết là, căn bản tôi không có sự lựa chọn.”



“Có.” Từ bỏ Sầm Uất Nhiên.



“Trừ phi tôi chết.”



Đàm Hi than nhẹ một tiếng, “Được rồi, nếu anh đã quyết, tôi cũng không muốn lãng phí nước bọt nữa. Chỉ hy vọng, sau này anh không hối hận.”



“Còn có thể tệ hại hơn bây giờ sao?” Ân Hoán cười cay đắng.



Đàm Hi có chút ngẩn người, đúng vậy, còn có thể tệ đến đâu được chứ? Dù sao cũng đã là người cô độc lẻ loi, không còn vương vấn gì, chi bằng buông tay cược một ván, có khi lại gặt hái được gì bất ngờ.



“Súng của cô... ở đâu mà có?”



“Tay thánh mà.”



“Trộm ư?” Ân Hoán nheo mắt.



“Bingo.” Đàm Hi búng tay một phát, lại kéo ghế về bàn làm việc, đôi chân dài đan chéo vào nhau, vô cùng thản nhiên.



Ân Hoán nhíu mày, “Cô lại đến Cục Cảnh sát gây chuyện hả?” Đất Hoa Hạ này nghiêm cấm tư nhân cầm súng, ngoài nơi đó ra, anh không nghĩ ra được Đàm Hi còn có thể kiếm được thứ đồ chơi này ở đâu khác nữa.



Lúc nãy cô ta cũng tự mình nói rồi, sau lưng có người...



Đàm Hi bĩu môi, sao lại gọi cô là “lại” đi gây chuyện chứ?



“Với lại, khẩu súng này xem ra không giống hàng chợ đen, ngược lại lại có chút... giống hàng đặt làm.” Màu bạc hiếm thấy, chỗ tay cầm còn có chút hoa văn chìm.



“Cái này anh không cần quan tâm, chỉ cần hiểu rằng, thứ đồ chơi này có thể lấy đi tính mạng của anh, trước đó tôi không hề có ý đùa giỡn.”



Ân Hoán nhíu mày, hồi lâu trùng mắt xuống, “Xin lỗi.”



“Anh Hoán, bỗng dưng anh vô cớ xin lỗi tôi làm gì?” Lời này vạch trần tâm can hắn. Nhất là Đàm Hi lại cố ý né tránh ánh mắt, nụ cười nhạt trên khóe môi.



“Vì đã không nói cho cô biết chuyện tôi gia nhập vào hội Ám Dạ.”



“Oh.”



“...”



“Tôi hỏi thật nhé, sao anh lại giấu tôi chuyện đó? Sợ tôi không chịu thả anh đi ư?” Cô cười nhạt hai tiếng rồi nói, “Anh cũng xem thường tôi quá nhỉ?!”



Thật lòng, lúc mới biết tin này, Đàm Hi tức giận lắm, Ân Hoán không nói lý lẽ, nghiêm trọng mà nói, đó gọi là phản bội!



Nếu hắn sớm nói ra, thì cũng không cần chờ A Phi tới mật báo. Giống như, một con chó điên tính cắn chết một con chó điên khác trước mặt cô vậy, quả thật mệt mỏi mà.




“Lợi tức mà tôi muốn không ít đâu.”



“Tôi biết.”



“Vậy thì tốt.”



“Ngoài ra, chỗ này giao cho anh xử lý, giải tán cũng được, tặng người khác cũng được, tôi tùy theo anh đấy, muốn không?”



Ân Hoán nhìn cô chắm chằm, “Muốn.” Dù sao món nợ ân tình cũng đã nợ rồi, đã nhận 5 triệu rồi, giờ cũng chỉ là một cái sân thôi, còn gì mà không thể chứ?



Ánh mắt Đàm Hi tỏ vẻ bằng lòng, nửa thật nửa đùa: “Xem ra, lãi tôi nhận được lại nhiều thêm nữa rồi.”



“Nên vậy.” Ân Hoán thuận theo cô. Đàm Hi nói không sai, khí phách với lòng tự tôn là thứ vô dụng nhất, lại còn vướng tay vướng chân. Người làm việc lớn, không cần câu nệ tiểu tiết.



“Sòng bạc thì xem như là món quà thứ hai tôi tặng anh.”



“Còn gì nữa không?” Ân Hoán hỏi đùa.



Đàm Hi mặt nghiêm túc, “Còn.”



“Là gì?”



“Đừng vội, đợi vài hôm nữa.”



Sự nghi ngờ của Ân Hoán không kéo dài được bao lâu, chỉ sau đó vỏn vẹn hai ngày, đến tối ngày thứ ba, anh nhận được cuộc gọi của Phì Tử.



“Anh Hoán, A Phi... chết rồi.”



Tay hắn run lên, gió lạnh lùa vào cửa sổ, liền không khỏi rùng mình, “... Cậu nói gì?”



“A Phi chết rồi.”



“Ai làm?”



“Lôi lão đại.”



“Anh Hoán, em tận mắt thấy những người đó trói A Phi vào trong bao bố, rồi cột vào một tảng đá lớn, ngồi thuyền ra ngoài sông. Người kế tiếp có khi nào đến phiên chúng ta không?”



“Không thể.” Trong bóng tối, giọng hắn rất bình tĩnh.



“Thật, thật không?”



Đương nhiên là thật rồi, bởi vì Đàm Hi chỉ muốn mạng của A Phi!



Còn là mượn dao giết người, một Ngụy Cang không đủ, thêm một A Phi nữa, tất cả đã từng là anh em...



Hắn bỗng dưng nhớ tới, hai ngày trước, ở lầu hai sòng bài, cô ta nói với mình câu đó...



“Ân Hoán, lợi tức mà tôi muốn không ít đâu...”



Lợi tức.



Không ít.



Trong đêm tối tĩnh mịch, đột nhiên vang lên tiếng cười không kìm chế được của người đàn ông, “Ha ha ha...”



Giống điên cuồng vậy.