Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 455 : Tôi cũng lo lắng cũng sợ hãi

Ngày đăng: 21:41 28/04/20


Đàm Hi về đến Bồng Lai thì đã chạng vạng tối.



Cô mở cửa ra, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.



Đàm Hi lướt mắt nhìn, thấy một đôi giày da đàn ông để ngay ngắn chỉnh tề. Hôm nay sao sớm vậy?



“A Chinh?”



Trong phòng ngủ không có người, toilet không có người, Đàm Hi đưa tay đẩy cửa phòng đọc sách.



Quả nhiên, sau bàn làm việc, một người đàn ông đang vùi đầu vào đống văn bản, đường nét thân thể cường tráng, anh tuấn cốt cách, cho dù chỉ lộ nửa gương mặt cũng đủ để khiến bất kỳ người đàn bà nào cũng trở nên điên cuồng.



Mỹ nam ngay trước mặt đẹp mê người đến thế, ánh mắt Đàm Hi như sói săn, hú lên một tiếng rồi nhào tới.



Cô giống như con sâu ngọ nguậy, cạ người vào lồng ngực ấm áp, tìm kiếm mùi vị quen thuộc của anh.



“Về khi nào thế?” Đàm Hi nháy mắt, người đàn ông của cô quả nhiên đẹp trai nhất, lông mi cong đến thế cơ mà...



“Bốn giờ rưỡi.”



“Sớm vậy luôn?”



“ Ừ.”



“Làm giám đốc có vẻ nhàn rỗi nhỉ?”



“Em muốn thử không?”



“Nếu được.”



“...”



Hai người nói chuyện một hồi, Đàm Hi mới phát hiện có gì đó không đúng. Cô ngẩng đầu lên, ngồi thẳng dậy mới thấy mặt Lục Chinh không có vẻ cười gì, ánh mắt dường như lạnh lùng.



Ánh mắt lóe lên, “Anh... sao vậy?” Đàm Hi kéo tay áo của anh.



“Vú Trương nói, hôm trước em không về nhà ăn cơm?”



Hôm trước... Da đầu Đàm Hi căng thẳng, là cái hôm mà cô ra sòng bài tìm Ân Hoán và A Phi trực tiếp đối chất.



“Uhm, hẹn bạn rồi.”



“Ai?”



“Anh tra hỏi em hả?” Mặt Đàm Hi ngơ ngác, còn tưởng anh sẽ không hỏi tiếp.



“Bạn nào? Họ gì tên gì.”



Nhìn người đàn ông có đáy mắt thâm thúy, Đàm Hi e ngại khó hiểu, “Chỉ là bạn bè mà...”



Lục Chinh nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt.



Đột nhiên cô cảm thấy có dự cảm xấu, giây kế tiếp...



“Gặp bạn bè mà cần súng? Nói!”



“Anh nghe ai nói bậy vậy? Ai, lấy súng chứ...”



“Mật mã của két bảo hiểm là do em phá phải không?”
Cũng không thể nói với anh, đây là những điều cô biết được từ lớp chọn súng cơ giới Stanford được chứ? Vậy tiếp theo có phải lại phải giải thích cô vào Stanford lúc nào không?



Thật là không xong mà.



Thật ra, cô có thể tùy tiện nói dối, chẳng hạn thấy trên sách, biết trên mạng. Nhưng lần trước, cô đã hứa với anh rằng một là không nói, đã nói là phải nói sự thật!



“Dù sao thì em không làm việc xấu!” Tròng mắt đảo một cái, “Nhưng, sao anh biết súng là do em lấy?”



“Súng của anh, sao anh không biết được?”



“Biết được gì?”



Cô mở tủ bằng cách sửa lập trình điều khiển của cái két sắt, nhảy qua khâu kiểm tra an ninh, theo lý mà nói, không thể bị phát hiện được.



Quả thật Lục Chinh không phải phát hiện được ngay từ đầu, bởi vì...



“Trong két sắt có gắn máy quay siêu mini.”



Anh phát hiện bằng việc kiểm tra video như thường lệ. Lúc đó, Đàm Hi không chỉ dùng súng xong, còn trả lại nguyên trạng, tự cho là cẩn thận để lại nguyên vị trí như ban đầu.



Đàm Hi chẹp miệng, vì vậy, cô bị bắt rồi sao? Đợi đã, có chỗ nào đó sai sai...



“Lúc em kiểm tra thông tin tần số dòng điện, không phát hiện thấy...” Phù phù phù, mau che miệng lại!



Ánh mắt lạnh lùng ấy liếc nhìn cô, “Hừ, em còn biết kiểm tra tần số dòng điện?”



“...” Một hacker đứng số một số hai trong giới như cô, sao có thể không có cách hành động riêng của mình chứ? Thật tình, lại lộ chân tướng rồi.



“Muốn biết tại sao không?”



Đàm Hi gật đầu theo bản năng. Chờ lúc cô kịp phản ứng, cổ co rút lại, ánh mắt tránh đi, ngượng ngùng sờ mũi, nói một cách hết sức qua loa: “Không muốn.” mới lạ.



“Giả bộ!”



“Nói cho em biết cũng không hề gì. Bởi vì, đầu quay này sử dụng năng lượng không khí, không cần dòng điện mới chạy được.”



“Vậy là anh cố ý đào cái hố chờ em nhảy xuống đúng không?!” Đàm Hi trợn mắt. Cô đã rất oan ức rồi, ok?



Cái gì gọi là thấy tốt thì giữ, có hiểu không hả? Chày Gỗ chết tiệt!



“Có vậy đã không chịu được? Đàm Hi, giờ anh giận hơn em gấp trăm lần đấy!”



“Anh có gì mà giận chứ...” Tiếng Đàm Hi nhỏ xíu, giống như lẩm bẩm.



Nhưng vẫn bị người nào đó nghe rất rõ, khuôn mặt trước giờ lạnh băng của Lục Chinh đen còn hơn mực đen, cắn răng nghiến lợi: “Đàm Hi, em làm bất cứ việc gì, có thể suy nghĩ đến anh một chút được không?!”



“Anh cũng lo lắng, cũng sợ hãi.”



Lồng ngực Đàm Hi thắt chặt lại, giống như bị vật gì đó đâm một nhát.



Không đau, nhưng chát.



Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, tất cả đều là cô.



Nhưng lần này Đàm Hi không muốn nhận lỗi, dù cho cô biết, đây là cách nhanh nhất tránh đi sự tranh chấp của hai người.



“Lục Chinh.” Cô gọi tên anh, trong mắt tràn đầy vẻ thận trọng.