Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 465 : Cảm giác buồn bực lại trỗi dậy

Ngày đăng: 21:41 28/04/20


Lúc bà chủ nhà nói, sắc mặt tuy không được tốt, nhưng không đến nổi lớn giọng mắng chửi. Nhiễm Dao nghĩ bụng, trong này chắc có công lao của Tống Tử Văn rồi.



Dẫu sao, chẳng có người đàn bà nào lại có thể tỏ ra đanh đá chua ngoa trước mặt người khác giới phong độ như thế cả.



Cũng không phải vì yêu thích, chỉ là sự xấu hổ bị phóng đại, thêm mấy phần dè dặt mà thôi.



Đây cũng chính là hiệu quả mà Tống Tử Văn muốn đạt được chăng?



Vì thế, từ đầu đến cuối anh đều nở nụ cười, rất lễ độ, dịu dàng hết mực.



“... Đến giờ, những cách chúng tôi có thể dùng cũng dùng rồi, chỉ riêng Cục Kiến thiết thành phố đã đi không dưới 5 lần, sau cùng chỉ còn để lại lời nhắn trong hòm thư của Thị trưởng. Nếu cả Thị trưởng cũng không không quản được, vậy thì thật sự là chúng tôi cũng không biết tìm ai nữa rồi.” Lời này nói ra có ý châm chọc, ám chỉ.



Tống Tử Văn là Trợ lý thị trưởng, nhân viên công chức, cũng nằm trong diện bị châm chọc, nhưng vẻ mặt anh không chút biến sắc, ánh mắt thản nhiên dứt khoát, ngược lại làm cho bà chủ nhà có chút áy náy.



“Tôi cũng không muốn vơ đũa cả nắm như vậy, anh... thì khác...”



“Không sao. Việc này chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết, nhiều nhất ba ngày, có thể có câu trả lời rõ ràng cho mọi người.”



Rời khỏi tiểu khu, ba người đi đến thẳng công trường gần đó.



“Mảnh đất này do tập đoàn Phong Lăng khai thác, tháng ba năm ngoái sau khi được sự phê duyệt đã bắt đầu khởi công, theo kế hoạch là xây dựng khu biệt thự, nhưng trong quá trình đó thì xảy ra vấn đề vốn, không thể không gia hạn công trình, đến nay vẫn chưa hoàn công.” Thư ký Thái đem thông tin thu thập được báo cáo lại cho Tống Tử Văn nghe.



Tống Tử Văn nghe xong, hai mày hơi nhíu lại, “Theo kế hoạch thì khi nào hoàn công?”



“Năm ngoái.”



“Uhm, vào xem thử.”



Thư ký Thái đi theo, Tống Tử Văn dừng chân lại, hướng mắt về Nhiễm Dao đi sau nửa bước mà ngoắc tay, “Tới đây.”



“Dạ.”



Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn thẳng.



Nhiễm Dao mím môi, loáng thoáng có thể thấy mép môi hơi cong lên, mang nét dè dạt và vẻ thẹn thùng của cô nữ sinh nhỏ.



“Ê! Nơi công việc trọng địa, người không phận sự miễn vào! Mấy người là ai? Sao lại vào đây?"



Vừa bước vào trong khu vực thi công, một giọng quát giận dữ truyền đến.



Ba người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông vén tay áo, khói bụi bám đầy người đi về phía họ, trên miệng còn ngậm điếu thuốc, tỏ vẻ vô cùng không thân thiện.



“Anh là công nhân ở đây?” Tống Tử Văn mở miệng, mặt tỉnh bơ.




Thư ký Thái ngượng ngùng.



Nhiễm Dao hướng mắt về anh chớp chớp vài cái, hết lời khen ngợi: “Giỏi lắm!”



Sự buồn bực trong lòng Tống Tử Văn lại trỗi lên: “Vẻ mặt quan chức thể hiện cũng không tệ.”



Thư ký Thái không hiểu lời này là khen hay chê, chỉ có thể hùa theo, cười ha hả...



Ba người đợi gần 15 phút, nhưng không thấy người quay lại.



Tống Tử Văn nhíu mày: “Gọi điện thoại đến Sở Cảnh sát gần đây, tiện thể liên hệ Cục Công an khu vực.”



“Vâng.”



Thư ký Thái quay lưng đi gọi điện thoại.



Nhiễm Dao nhìn Tống Tử Văn, ánh mắt chớp chớp, lông mi nhấp nháy.



“Sao lại nhìn anh như vậy?”



“Có câu hỏi.”



Người đàn ông cười khẽ, giúp cô choàng khăn quàng, “Nhiệt độ ngoài ngoại ô hơi thấp, gió lớn, coi chừng cảm lạnh. Có muốn nói ra không, để xem tôi có được cái vinh dự giúp em giải thích hay không?”



“Anh làm những việc này, nếu là để điều tra thế lực bảo hộ phía sau lưng, liệu có rút dây động rừng không?”



Tống Tử Văn hơi kinh ngạc, không ngờ một cô gái như cô có thể nhìn thấy ý đồ sau lưng việc này, “Còn biết kẻ bảo vệ cơ đấy?” Anh cười.



“Hứ! Mấy việc này ông ngoại đều dạy em cả rồi.”



Cũng đúng, nhớ năm xưa ông lão Đường cũng từng là nhân vật rung chuyển đất trời. Nhiễm Dao là cháu gái ngoại được sủng ái nhất, từ nhỏ đã sống trong thế giới ấy, không khó mắt thấy tai nghe.



“Đang nghĩ gì vậy?” Cánh tay mũm mĩm huơ trước mặt anh, Tống Tử Văn hoàn hồn trở lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh của cô gái.



Anh cười nhạt, “Có khi rút dây động rừng lại có tác dụng khác.”



“Tác dụng gì?”



“Dụ rắn ra khỏi hang.”



Nhiễm Dao hơi lặng người, lời nói đó, cha cô cũng từng nói qua.