Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 471 : Đại điềm điềm a chinh

Ngày đăng: 21:41 28/04/20


Nhiễm Dao trở về trong sự hoan nghênh nhiệt liệt của ba con hàng ở ký túc xá, đặt biệt trong tình huống ai cũng có quà.



Đàm Hi ôm quả chuối lớn trong lòng, đầu đầy vạch đen, “Em yêu, cậu không định giải thích cái gì à?”



“Nó là một cái gối ôm mà~ có gì phải giải thích đâu?” Mắt to chớp chớp, ngây thơ vô tội?



“Quan trọng là tại sao lại có hình quả chuối?”



“Ôm sẽ ngủ ngon giấc hơn.”



“Chậc chậc, mới qua một kỳ nghỉ đông không gặp thôi mà bé ngoan đã trở thành bà già đen tối rồi, thật sự khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.”



Tiểu Công Trúa hếch cằm lên, không những không tức giận mà còn rất khoái chí.



Đàm Hi nội thương.



Cơm chiều được giải quyết ở căng tin, quả thực, lâu không ăn nên cũng thấy hơi nhớ, theo cách nói của Hàn Sóc đó là...



“Chị đây không phải ăn cơm và thức ăn, cái đó gọi là tình cảm!”



Sau khi ăn xong, bốn người cùng nhau đi dạo quanh hồ. Hàn Sóc chẳng đi được bao lâu liền chạy. Hiện tại cô nàng phải giành thời gian luyện tập mỗi ngày, tất cả đều là chương trình học do quản lý của công ty sắp xếp, lớn như luyện thanh, phổ nhạc, nhỏ như hình thể, làm đẹp, trang điểm, tóm lại là vừa phức tạp và vừa vất vả.



Đến bọn họ nhìn thôi cũng thấy mệt, Hàn Sóc không hề oán thán nửa lời, xem ra là đã hạ quyết tâm phải nổi tiếng.



Trở về phòng ký túc, Tiểu Công Trúa bắt đầu làm bài tập, mười bức phác họa mà cô mới chỉ làm được có một nửa.



Đàm Hi ném cho cô nàng một ánh mắt tự cầu nhiều phúc. Công phu “sư tử gầm” của Phạm Trung Dương nổi tiếng ở Đại học T này, người bình thường vốn không thể đỡ nổi.



“Tớ đi chết đây...” Tiểu Công Trúa gục đầu xuống bàn, hình tượng đúng kiểu “chẳng còn thiết sống” nữa.



Câu nói trước khi đi của Tống Tử Văn hồi chiều “Có thời gian sẽ tới” cũng không thể nào chống đỡ được cảm xúc tuyệt vọng lúc này của cô nàng, tâm tình đang tốt đẹp tự nhiên trở thành chán nản.



Đàm Hi lắc đầu, vỗ bả vai cô nàng: “Nếu cậu không tặng tớ quả chuối kia thì có khi tớ còn suy xét giúp cậu vẽ hai bức gì đó.”



Nói xong, chẳng thèm quan tâm tới phản ứng của Nhiễm Dao, cầm điện thoại chuồn đi.



Sau lưng, Tiểu Công Trúa làm động tác giơ tay như của Nhĩ Khang: “Tớ sai rồi, giúp tớ đi mà...”



Đàm Hi đâu có rảnh giúp cô nàng làm bài tập chứ, bút tích của cô ông giáo Phạm đó biết quá rõ, có lòng mà cũng bất lực thôi. Hơn nữa, hôm nay cô còn chưa gọi điện cho người đàn ông của mình nữa đấy!



Tìm một vị trí hẻo lánh trên hành lang, cô tựa người vào lan can, lập tức gọi sang số của Lục Chinh.



“Đại Điềm Điềm thân yêu của em, có nhớ em không hả?”



“...”



“Ê? Đại Điềm Điềm, sao anh không nói gì hả?”



“Nhóc con, xưng hô này của em... he he... làm người ta buồn nôn quá đấy!”



“Thời Cảnh?” Đàm Hi trừng mắt, đáng tiếc đối phương không thể thấy được.



“Ồ, nghe giọng mà đã đoán ra anh đây rồi, xem ra địa vị của tôi trong lòng em cũng không nhẹ đâu nhỉ!”



“Cút đi!”
“Vân Nam.”



“Chuyện công ty à?”



“Ừ.”



“Khi nào anh về thủ đô?”



“Cuối tuần sau.”



“Oh.”



“Học kỳ mới thế nào?”



Đàm Hi mím môi, không nói gì.



Lục Chinh quá hiểu tính cách của cô nên cũng tùy tiện dung túng: “Lại chịu ấm ức gì à?”



“Oh.”



“Ở trường lại có người dám trêu vào em à?”



“Không phải ở trường.”



Lục Chinh nhướng mày: “Vậy là...”



“Anh ấy!”



“Anh á?” Người đàn ông bật cười, “Anh làm gì mà chọc phải em rồi?”



“Hừ! Em hỏi khi nào anh về thủ đô, anh thật sự không định tới Tân Thị thăm em chứ gì? Lục Chinh nha Lục Chinh, anh thật quá vô lương tâm, lúc lăn lộn trên giường thì miệng ngọt như mía lùi, mở miệng là bảo bối nhỏ, kéo quần lên một cái là không quen biết nhau luôn đúng không?”



“Nhóc con, em thật sự cái gì cũng dám nói ra!” Đầu bên kia cắn răng, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài ban công.



Để lại Thời Cảnh ở sau lưng cười ngây ngô.



Ai bảo cậu ngược chó! Mẹ nó, ngượng chết cậu đi!



Đàm Hi không cho là đúng, bĩu môi, lời nói đầy vẻ lưu manh: “Không thích nghe à? Nhưng em nói câu nào cũng thật hết mà.”



“Được rồi, anh đã đặt vé máy bay từ Lệ Giang thẳng tới Tân Thị từ trước rồi.”



Đàm Hi cong môi cười, âm thanh mềm mại hơn hẳn, “Thế thì còn được...”



Hai người nói thêm vài câu yêu đương rồi mới kết thúc trò chuyện.



Lục Chinh đứng trên ban công, một tay cầm điện thoại, một tay day huyệt thái dương.



Thời Cảnh cũng đi ra, đưa cho anh một điếu thuốc lá: “Cậu phải quản cô nàng của cậu đi, quá kiêu ngạo!”



“Lấy bật lửa ra đây.”



“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy nhé...”