Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 474 : Vui vẻ hợp tấu. Vẫn cứ thích em

Ngày đăng: 21:41 28/04/20


An An gật đầu nói được.



Đàm Hi và Tiểu Công Trúa lùi về ngồi xuống ghế, vừa ăn bắp rang vừa đong đưa người theo nhạc.



Hàn Sóc ngẩng đầu lên: “Trăm bề sầu thương khó phân giải, dẫu lòng đã rõ ý tình nồng.”



Chất giọng khàn khàn của rượu và thuốc hát giọng nam không hề có khó khăn gì.



So với Trương Học Hữu tinh tế mà đa tình thì tiếng ca của Hàn Sóc lại có mấy phần ủ rũ và buồn bã, Đàm Hi cảm thấy nghe còn hay hơn so với bài hát gốc, càng đàn ông hơn.



An An: “Biển tình mênh mông, không bờ không bến, mối tình si bỗng chốc hóa cô liêu...”



Giọng này... Nói thế nào đây nhỉ?



Người hát giọng nữ nguyên gốc của bài này là Canh Bảo vốn có tiếng hát rất dịu dàng và linh động, không ngờ An An lại chẳng hề thua kém chút nào, thậm chí càng nhẹ nhàng và dịu ngọt hơn, cho dù cô là con gái mà nghe cũng mềm cả người.



Hàn Sóc: “Đã mỗi người mỗi phương trời riêng biệt, sao vẫn mong sẽ có ngày tương phùng.”



An An: “Tiếng gió thê lương, lệ sầu chua xót thấm ướt đẫm dưới cơn mưa.”



Hàn Sóc: “Dòng đời truân chuyên phiêu bạt ấy là mộng.”



An An: “Mối tình thâm sâu lưu truyền mãi muôn đời.”



Hàn Sóc: “Dẫu sương buốt giá tuyết hoài rơi.”



An An: “Vẫn mong hoa vẹn nguyên màu thắm đỏ.”



Hợp ca: “... Chẳng hề chi mưa gió quản đường xa.”



Sau đó là một đoạn nhạc dạo du dương.



Tiểu Công Trúa kéo ống tay áo của Đàm Hi: “Làm sao bây giờ, đột nhiên tớ cảm thấy hai cậu ấy thật xứng đôi?” Hai mắt bắn ra trái tim, trạng thái mê muội.



Đàm Hi cực kỳ đồng tình: “Hay là ghép bọn họ thành một đôi nhỉ?”



“Hi Hi, cậu đúng là xấu xa quá~”



“Cũng như nhau thôi mà.”



Hai người nhìn nhau cười.



Bên kia, khúc hát vẫn chưa kết thúc, màn biểu diễn vẫn tiếp tục.



Hàn Sóc: “A... nhắn gửi tương tư hòa trong mưa gió.”



An An: “A... nhắn gửi tình si bay cùng gió mưa!”



Hàn Sóc: “Ôm lấy vầng trăng hóa gió xuân, mây bay tìm dấu mộng uyên ương, oán hận, lòng đau bởi nhân thế hoài trêu đùa. Trăm bề sầu thương khó phân giải, dẫu lòng đã rõ ý tình nồng.”



An An: “Biển tình mênh mông, không bờ không bến, mối tình si bỗng chốc hóa cô liêu.”



Hàn Sóc: “Đã mỗi người mỗi phương trời riêng biệt.”



An An: “Nhưng vẫn nguyện sẽ có ngày tương phùng.”




“... Chào em.”



Buổi tụ họp kết thúc lúc 10 giờ tối.



Bánh kem ba tầng bị chia sạch trong quán karaoke. Nhị Hùng và Đại Quang uống tới say khướt. Trương Á bảo lái xe đưa bọn họ về ký túc xá của luyện tập sinh.



Đàm Hi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người. Nhiễm Dao và Hàn Sóc đỡ nhau, cả hai đều say, bước đi chệnh choạng.



“Hai người các cậu tự đi được không đấy?”



“Được chứ!” Lưỡi Hàn Sóc đã líu cả lại.



Tiểu Công Trúa gật đầu đầy kiên định, nhưng hơi nước trong mắt dường như sắp tràn ra tới nơi.



Đàm Hi đỡ trán: “Đúng rồi, An An đâu?”



Ngoài cửa quán karaoke, Trương Á đứng ở đối diện An An, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Thật sự là cháu sao?”



“Dì Tiểu Á.” An An cười khổ.



“Không ngờ cháu lại là bạn cùng phòng với Tiểu Sóc, chuyện này cũng thật là... trùng hợp quá.”



“Anh Hai không nói với dì ạ?” An Diệu đã từng làm giám khảo của cuộc thi Bắc Cực Quang nên phải sớm biết quan hệ giữa cô và Hàn Sóc mới đúng chứ.



“Anh Hai cháu bây giờ đang đắm chìm trong đam mê thám hiểm, năm ngoái chạy tới châu Phi rồi, mấy tháng nay dì có gặp nó đâu.” Đề cập tới An Diệu, Trương Á chỉ thấy thật đau đầu.



May là tiểu tổ tông đó không thuộc sự quản lý của cô. Dạ Huy Nguyệt vừa làm cậu vừa làm người đại diện đúng là quá vất vả rồi.



“Vâng, thế cháu về ký túc xá đây, sau này phiền dì chăm sóc cho Hàn Sóc nhé, cậu ấy là người rất qua loa.” An An nhắc nhở một chút, là cô chủ nhỏ của tập đoàn Tinh Huy, chút đặc quyền này vẫn có thể có.



“Yên tâm đi, công ty vốn dĩ muốn nâng cô bé ấy, cho con bé tài nguyên tốt nhất mà.”



“Vâng.”



Trước khi khóa cổng mười phút thì bốn người mới về tới nơi, trước ánh mắt không hài lòng của dì quản lý ký túc xá, coi như đã an toàn về tới phòng.



Rửa mặt, lên giường, tất cả mọi người đều uống bia nên ngủ cực kỳ say sưa.



Lúc mở mắt thì trời đã sáng.



An An là người tỉnh dậy đầu tiên, đầu vẫn còn hơi choáng, vừa nhìn đồng hồ thì lập tức trợn trừng mắt.



“Mau dậy đi, muộn học rồi.”



Chạy như điên tới lớp mới không bị lỡ mất tiết học của Phạm Trung Dương.



Nhưng quả thực hơi nhếch nhác.



Cũng may là vẫn ăn mặc chỉnh tề, tóc tai không lộn xộn, bốn người bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, bước vào lớp học trong tiếng chuông báo réo rắt.



Đàm Hi còn đang thả bay cảm xúc thì đột nhiên ngơ ngác khi nghe thấy tên mình được xướng lên.



“... Nhà trường đã quyết định để bạn Đàm Hi đi tham gia cuộc thi phác họa lần này.”