Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 480 : Bày mưu trốn thoát, giang hồ Cứu cấp

Ngày đăng: 21:41 28/04/20


Ân Hoán nghe thế cũng không giận, dường như đã quá quen với cái miệng độc địa này của Đàm Hi rồi.



Hắn chỉ bình tĩnh đáp: “Có thể là đàn em của tôi, cũng có thể là người bên trên.”



Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt: “Anh lên chức quá nhanh, bị người ta ghi hận cũng không có gì lạ.”



“Quen rồi sẽ tốt thôi.” Ân Hoán không ngốc, trong lòng hắn quá rõ ràng, so với những người dùng dao kiếm chém giết mà đi lên thì hắn thiếu mất sự độc ác và tàn nhẫn, do đó không có tính uy hiếp với người khác.



Hắn không đè được đám đàn em, cũng không nhận được sự đánh giá cao từ những lãnh đạo cao hơn ngoài Vu Sâm.



“Thực ra, anh hoàn toàn có thể suy nghĩ lại xem nên đi con đường này như thế nào.”



Ân Hoán nhíu mày.



“Tôi đổi cách hỏi khác nhé, anh xác định vị trí của mình ở bang hội là gì?”



“... Tôi không hiểu.”



“Trong một đoàn thể, có người dùng nắm tay để lập uy, có người dùng đầu óc để thu phục kẻ thù, anh cảm thấy mình là hạng người trước hay sau? Hay là, có đủ cả hai?”



Ân Hoán chìm vào im lặng.



“Vấn đề này, anh hãy tự cân nhắc. Hiện tại anh gọi tôi tới có việc gì không? Chắc chắn không phải là ngồi nói chuyện trời đất với anh rồi.”



“... Đàm Hi, cô sống quá tỉnh táo.” Tỉnh táo tới mức làm người ta chán ghét.



“Đó là do anh vẫn luôn giả vờ ngủ mê thôi.”



“Giờ tôi đã tỉnh rồi, nhưng nhận ra trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt.”



“Chờ đến khi mắt của anh đã thích ứng được với bóng đêm thì anh sẽ càng nhìn thấy được nhiều thứ hơn.”



“... Tôi không nói lại cô được.”



Đàm Hi khẽ nhếch môi cười.



Lúc này, A Hùng cầm cốc nước đi từ trong nhà ra, “Chị, uống nước đi.”



Đàm Hi cầm lấy cái cốc, cười với Ân Hoán, “Đàn em này của anh ngoan thật đấy.”



A Hùng rũ mắt, trên mặt hoàn toàn không có sắc thái dư thừa nào.



Ân Hoán ừ một tiếng rồi lại rơi vào thất thần, có rất nhiều lúc hắn thật sự không hiểu nổi Đàm Hi.



“Anh tên là A Hùng à?” Giọng đầy hứng thú, Ân Hoán nhíu mày lại theo bản năng nhưng không hề lên tiếng ngăn cản.



“Vâng.”



“Họ gì?”



“Lý.”



“Ồ, tiếc quá. Nếu họ Cẩu, hợp lại rồi gọi thì chẳng phải sẽ là “Cẩu Hùng” sao?” Nói xong còn che miệng cười duyên một cái.



“Đàm Hi, tích khẩu đức chút đi.” Ân Hoán không thích cô dùng loại giọng điệu này để trêu chọc những người anh em vào sinh ra tử với mình.



“Đàn em của anh còn chưa mở miệng, đại ca như anh nóng nảy cái gì chứ?” Đàm Hi không cho là đúng.



Ân Hoán cố mà nén giận, nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc. Đàm Hi không có tính khinh người, cũng chưa từng không tôn trọng ai.



Giống như Nhất Sơn và Phì Tử, ngay cả tên phản đồ A Phi kia cũng thế, cô chưa bao giờ cười nhạo họ, sao vừa gặp A Hùng đã...



Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trở nên thâm thúy, đứng lên, nói với Đàm Hi: “Cô vào đây, tôi cho cô xem cái này.”



“Được thôi.” Đàm Hi theo hắn đi vào trong, A Hùng cũng đi theo sau hai người.



Ân Hoán đột nhiên xoay người lại, ngăn không cho hắn vào: “Cậu chờ ở bên ngoài đi.”



“... Vâng.”



Hai người đi vào nhà trong, Ân Hoán còn cẩn thận khóa cửa lại.



“Có phải cô phát hiện ra điều gì không?”
Đàm Hi chớp mắt mấy cái liền ngồi dậy, trèo xuống thang.



“Ăn gì thế?”



“Cơm.”



“...” Đúng là chả biết nói đùa gì hết.



“Phần của cậu ở trên bàn, đừng có nhìn tớ chằm chằm như thế.”



Đàm Hi ôm chầm lấy cô nàng, “Yêu cậu muốn chết!”



Hàn Sóc nhăn nhó tỏ vẻ ghét bỏ nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ.



“An An và Tiểu Công Trúa đâu rồi?”



“Đi học rồi.”



“Ồ.” Vì khác chuyên ngành nên các môn học ở học kỳ này cũng có phần khác nhau.



Hàn Sóc thò đầu tới trước mặt cô, “Rốt cuộc tối qua cậu đi đâu thế hả?”



“...”



“Chuyện quan trọng lắm à?”



“Cũng có thể coi là thế.”



“Có cần giúp gì không?”



“Tự tớ có thể giải quyết được.”



“Oh...”



Đàm Hi thấy vẻ mặt cô nàng ngơ ngẩn thì hỏi: “Tối qua Chu Dịch đưa cậu về à?”



“Hả? Ờ.”



“Hắn không đùa giỡn cậu nữa đấy chứ?”



“... Không.” Mới lạ! Tên biến thái chết tiệt đó lại dám...



“Vẻ mặt này của cậu rõ là không ổn mà?”



“Thế à? Tớ thấy bình thường mà...”



Đàm Hi nhìn cô nàng, Hàn Sóc liền đáp lại bằng một nụ cười ngọt sâu răng.



Ai cũng có bí mật, tốt nhất không vạch trần.



Là đêm, một mảnh yên tĩnh.



Đàm Hi mở to mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, cô bị mất ngủ.



Cô đoán, có lẽ do ban ngày ngủ nhiều quá rồi.



Chỗ Ân Hoán cô cũng đã hết sức chu đáo rồi, không chỉ mua đủ thuốc hai ngày tới cho hắn mà còn để lại đủ tiền nữa.



Đàm Hi lập tức thấy vầng sáng thánh mẫu trên người mình chói lòa tới mù cả mắt.



Còn Ân Hoán có thể sống sót không, có thể tra ra kẻ phản bội hay không thì cô không quan tâm.



Đàm Hi cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, thời tiết cũng dần ấm áp hơn.



Buổi sáng, sau khi kết thúc hai tiết học của Phạm Trung Dương, Đàm Hi lại bị gọi tới văn phòng.



Trên đường đi, ông giáo Phạm lại bị Chủ Nhiệm gọi đi có việc, thế là một mình cô phải đợi ở văn phòng, chán đến mức sắp mốc meo cả người.



Vất vả lắm mới tìm được một cuốn tạp chí ảnh làm cô thấy hứng thú, nhưng chưa xem được ba phút đã bị người ta cắt ngang.



“Xin hỏi, giáo sư Phạm có ở đây không?” Giọng nói trong trẻo mang theo mấy phần dịu dàng.