Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 541 : Cô gái tuyệt sắc tài năng này không còn trên đời nữa

Ngày đăng: 21:43 28/04/20


Khi Lục Chinh thanh toán xong đi ra, nhóm người Tống Bạch đã rời khỏi.



Xem ra còn tính đi tiếp, thật không hổ danh là đệ nhất công tử ăn chơi của Kinh Đô mà, dám chơi, dám điên.



“Đi rồi à?” Lục Chinh nắm tay cô.



Đàm Hi thản nhiên đưa tay qua cho anh, mười ngón tay đan lấy nhau, “Say khướt rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”



“Nó không có ngu.”



“... Uhm.”



Hai người nắm tay nhau đi tới bãi đậu xe. Đàm Hi còn cố ý đi đường vòng xa với một lý do hoa mỹ - tiêu cơm.



Về đến Bồng Lai, đã 8 giờ tối.



Đàm Hi thay dép xong liền đi thẳng đến tủ rượu, dọn dẹp lấy một chỗ ở giữa, sau đó cẩn thận đặt cup vào trong, xoay người lại, quay ra hỏi Lục Chinh: “Thấy sao?”



“Em cẩn thận chút đi!” Thấy cô đứng trên ghế lảo đảo lắc lư, trái tim người đàn ông cũng thấp thỏm theo.



Đàm Hi vịn tay anh bước xuống, lui về vài bước, chống cằm quan sát một hồi lâu, tự gật đầu.



Lục Chinh đặt ghế lại cẩn thận, ngó thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô nhóc liền không nhịn được mà nói ghẹo: “Có muốn anh chụp cho em một tấm không?”



“Ý hay đó.”



“...”



Sau cùng, vẫn lấy điện thoại chụp một tấm, Đàm Hi gửi vào trong nhóm ký túc xá.



Đàm Hi: [hình ảnh]



Hàn Sóc: Trùi, đoạt giải thiệt luông?



Tiểu Công Trúa: Cup vàng! [ nhe răng]



An An: [chúc mừng]



Hàn Sóc: Tớ muốn biết đây là do ai chụp? Hi Hi



Tiểu Công Trúa: Bóng dáng phản chiếu trên tủ rượu... Hãy gọi tớ là thám tử Co-Dao



An An: Được lắm! Thế giới hai người với bạn trai ha.



Đàm Hi: Chúc mừng mọi người, trả lời đúng rồi. Đáng tiếc là không có quà.



Hàn Sóc: Đồ quỷ ngược cẩu! Ta đại diện cho sức mạnh mặt trăng tiêu diệt người!



Mấy người tán phét với nhau một lúc. Đến khi Đàm Hi buông điện thoại xuống, Lục Chinh đã khoác áo tắm từ phòng ngủ đi ra.



“Tắm sạch rồi hả?” Đàm Hi chớp mắt, “Để em hưởng thụ phải không?”



Người đàn ông nhún vai, làm động tác mời dùng: “Như người đã thấy.”



Trong lòng Đàm Hi giống bị đệm thịt của chú mèo nào đó đụng vào, vừa mềm vừa mịn, đứng dậy khỏi ghế sofa, xỏ đôi dép đi vào trong phòng, không quên quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông một cái, “Đại Điềm Điềm, đợi em~”



Đêm nay, xác định là tình si triền miên.



Không chỉ bồn tắm hưởng trọn, đến ghế sofa phòng khách và bàn đá ở nhà bếp, và cả ghế xếp ở ngoài ban công đều không tránh khỏi.



Ngày thứ hai, Đàm Hi xém chút không bò dậy nổi.
Cũng xem như là nhân vật có chút tiếng tăm của trường Đại học T rồi.



Vốn dĩ nghĩ vậy cũng quá gai mắt rồi, không ngờ sau đó lại còn có chuyện ác liệt hơn.



8 giờ tối hôm đó, tiêu đề “Cô gái tài năng tuyệt sắc như vậy trên thế giới này không còn nữa” xuất hiện rồi ngay tức thì trở thành điểm nóng trong bảng xếp hạng, rồi với độ hot khả quan đã vững bước vượt qua những tiêu đề trước đó trong bảng xếp hạng.



8 giờ 30, đạt hạng 45 trong bảng xếp hạng.



9 giờ tiến lên top 5, 10 phút sau, mạnh mẽ vượt qua các bài về ngôi sao tiến lên top 1.



Nội dung chỉ là đoạn video ngắn 3 phút thôi, đoạn đầu ghi hình lúc Tiêu Lan và Đàm Hi lên sân khấu trình bày ý tưởng, sau đó trực tiếp nhảy đến đoạn nam sinh tỏ tình với Đàm Hi ngay tại chỗ.



“Mẹ ơi - Ê nè, cậu đã làm chuyện kinh thiên động địa gì rồi?!” Do Hàn Sóc là người trong giới, vì vậy khá là quan tâm đến Weibo.



Vốn dĩ chỉ lướt đại thôi, thấy bài hastag khá hấp dẫn liền nhấn vào xem, sau đó cô thấy cái gì đây?!



Người trong clip đang ngồi ở đối diện cô, đeo headphone, một bên gõ bàn phím, một bên chửi đối phương farm rừng!



“... Đánh chết mày! Mẹ kiếp! Con mẹ nhà mày!”



Hàn Sóc gần như phải nhìn lên nhìn xuống N lần để khẳng định đứa ngồi đối diện là người trong clip, mới đưa tay ra kéo ống tay áo Đàm Hi.



“Biến.”



“Cậu đừng gõ nữa, có chuyện rồi.”



“Lát rồi nói, đang bận.”



“Cậu lên top truy cập rồi.”



“Cái gì?”



“Cậu lên top truy cập rồi.”



Đàm Hi bỏ tai nghe ra, giật lấy điện thoại, “Đâu?”



“Top 1...”



Ngón tay bấm mở ra, ba phút sau, “Ai làm vậy?”



“Không biết.”



Tiểu Công Trúa và An An vây quanh, “Tớ cũng muốn xem! Tớ cũng muốn xem!”



Lại qua 3 phút.



Tiểu Công Trúa ngậm lại cái cằm vừa há ra vì kinh ngạc: “Hi Hi, cậu như vậy là tính vào giới show biz đấy hả?”



An An mỉm cười: “Cần giúp gì không?”



Đàm Hi: “...” Tớ muốn yên tĩnh, đừng hỏi tớ yên tĩnh là ai.



Hàn Sóc: “Cậu tính chuẩn bị cướp chén cơm của tớ hả?”



Đàm Hi: “Biến.”



Nhưng nghĩ lại, cũng chỉ là mấy tin vắn mà thôi, không lên tiếng cũng sẽ tự động lắng xuống thôi, bản thân không cần lo bò trắng răng thế, Đàm Hi liền thấy thoải mái không kém.



Đưa trả lại điện thoại, đeo tai nghe máy tính vào, “Vãi! Tớ bị đồng đội bỏ rơi rồi...” Không phải cố ý muốn bẫy đâu nha!