Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 551 : Cá mập nuốt cá lớn, cá lớn nuốt cá bé

Ngày đăng: 21:43 28/04/20


“Tại sao không đoán là La Vũ Văn?”



“Anh ta?” Lưu Diệu hơi kinh ngạc, một người quản lý marketing, có thể sao?



Đợi đã!



Quản lý Marketing!



“Từ đầu đến cuối anh ta không tham dự hoạch định phương án, chỉ tham gia bắt mối giới thiệu ngay lúc ban đầu thôi!”



Vì thế, anh ta mới có lý do động vào tủ bảo hiểm, bởi vì thứ bên trong hoàn toàn xa lạ với anh ta, bắt buộc phải tận mắt nhìn thấy!



Đàm Hi ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế: “Ngoài việc đó ra, còn hai điểm khác. Thứ nhất, anh ta có giao tình với chủ tịch của Cửu Châu. Thứ hai, trên lý lịch của anh ta có ghi... cử nhân Kinh tế học và Công nghệ thông tin!”



Chuyên ngành chính là tài chính, chuyên nghành phụ là công nghệ thông tin!



Chắc chắn có năng lực xóa sạch một đoạn băng ghi hình.



Lưu Diệu: “Là anh ta!”



“Đừng vui mừng quá sớm, trong tay chúng ta không có chứng cứ.” Đàm Hi dội một gáo nước lạnh xuống.



“Tôi kêu anh ta đến đối chất!”



“Vô ích thôi, chỉ sẽ đánh rắn động cỏ.” Từ cuộc họp lúc nãy mà nói, La Vũ Văn không hề hoảng hốt, nói năng rõ ràng mạch lạc, có thể thấy tố chất tâm lý rất vững. Chỉ dựa vào vài câu mà muốn ép anh ta thừa nhận, tuyệt đối không thể.



Lưu Diệu: “Anh ta có gút mắc với công ty Cửu Châu?”



“Không chắc”



“Thế thì vì sao?”



“Thiên hạ đua chen vì mối lợi, thiên hạ cũng vì cái lợi mà tranh giành.” Trong đôi mắt trẻ trung của Đàm Hi toát ra trí tuệ sâu xa, cứ như thấu hiểu hết nhân tính thiện ác, đã quen với cái thói đời nóng lạnh này.



Lưu Diệu cảm thấy kỳ lạ. Việc thấu hiểu tình người đều dựa vào tích góp kinh nghiệm qua năm tháng, Đàm Hi chẳng qua cũng chỉ mới 20 tuổi, sao lại có thể có một tầm mắt trưởng thành như thế?



Cứ như từ khi hai người quen biết nhau đến nay, cô giống như một bậc trưởng lão, dẫn dắt anh ta từng bước từng bước, thu về được không ít lợi ích.
“Bây giờ thì sao?”



“Vô cùng chắc chắc.” Đàm Hi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sáng rực.



“Ồ?” Phùng Thiếu Luân nhướng mày, thích thú nói: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”



Đàm Hi chỉ vào đôi mắt của mình: “Chỗ này nói cho tôi biết, cá mập chính là cá mập, cho dù không há miệng, cũng không thể xóa đi việc nó có một hàm răng sắc bén.”



Bản tính hung tàn bẩm sinh quyết định việc mạnh mẽ đánh chiếm và cướp đoạt, còn Phùng Thiếu Luân chính là một nhân vật hung ác như thế!



Ý cười của anh ta sâu dần, ánh mắt nhìn Đàm Hi cũng từ sự kinh ngạc về vẻ ngoài lúc ban đầu chuyển hóa thành kín đáo thăm dò, âm thầm mang theo vài phần tán thưởng.



Ai nói người đẹp không thông minh?



Người trước mắt chẳng phải là một ngoại lệ đấy sao?



Phùng Thiếu Luân: “Cho nên mục đích cô tìm tôi đến là?”



Đàm Hi đang đợi câu nói này: “Kéo dài thời hạn hợp đồng, chúng tôi cần thời gian chuẩn bị phương án đầu tư mới.”



Hai mắt anh ta hơi nheo lại, một lúc sau cười thành tiếng: “Cô đang đùa gì vậy?”



“Phùng Tổng, lúc này không cần thiết phải giả ngốc nữa.” Nụ cười của Đàm Hi không đổi, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.



Bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc nổ lan tỏa nồng nặc trong không khí.



Một người không chịu lùi bước, một người không chịu nhượng bộ, cứ như cảnh ngồi đối diện trò chuyện vui vẻ lúc nãy chỉ là ảo giác.



Phùng Thiếu Luân: “Cửu Châu không hề có bất kỳ nghĩa vụ gì phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của các cô.”



“Sai lầm của chúng tôi?” Đàm Hi cười lạnh, “E rằng Phùng Tổng đẩy trách nhiệm có hơi quá sạch sẽ rồi đó.”



“Cô có ý gì?”



“Người trong cuộc u mê kẻ ngoài cuộc tỉnh táo. Nếu Phùng Tổng đã không có thành ý muốn hợp tác, vậy tôi cũng không tiện quấy rầy nữa, xin cào từ trước.”